Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Trần Duẫn lo lắng: "Đường Đường, cậu biết người kia à?”
Khương Đường ngước mắt: "Không quen.”
"Vậy thì tốt.” Trần Duẫn nhấp một ngụm trà, nói: "
“Cậu không biết đấy thôi, cả đám đấy căn bản đều không phải người tốt lành gì, ỷ vào trong nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn liền ở trường hoành hành bá đạo, còn nơi nơi chơi gái… chẳng qua, sao cậu không quen mà tên đó lại biết tên cậu?”
Khương Đường nhỏ giọng trả lời: “Tớ quen… Lâm Uyên." Chuyện này, cô đã từng nghĩ phải giữ bí mật, thế nhưng dù cô có muốn giữ bí mật đến như thế nào thì cô cũng hết cách giữ kín như bưng với một người luôn một lòng suy nghĩ vì mình như Trần Duẫn.
Trần Duẫn suýt chút nữa đã phun luôn ngụm trà trong miệng ra ngoài: “Sao hai người lại quen nhau?!”
"..." Khương Đường trộm nhìn cô ấy một cái, trong lòng hơi sốt sắng, không dám kể chi tiết cho cô bạn của mình: “Thì quen nhau thôi.”
“Có phải là anh ta bắt nạt cậu hay không!” Trần Duẫn đặt mạnh cốc trà lên bàn: “Anh ta thật là kinh tởm, cảm thấy mình đẹp trai liền thích thấy các nữ sinh vây quanh mình. Đúng là tính tình rác rưởi của đại thiếu gia, mấy ngày trước tớ còn nghe nói anh ta vô duyên vô cớ đánh người trong nhà vệ sinh đó.”
Khương Đường bị dáng vẻ ghét ác như thù của cô nàng dọa cho co rúm lại một chút: "Không, không có, anh ấy không bắt nạt tớ.”
Trần Duẫn không quan tâm, cô ấy nghiêm túc suy nghĩ một chút, một ý nghĩ khác xẹt qua trong đầu: "Đường Đường, không phải là cậu thích anh ta đấy chứ?”
Hai người các cô đã học chung với nhau từ hồi tiểu học, làm bạn một lèo lên tới trung học phổ thông, so với bạn thân thì càng giống một chị em sinh đôi như hình với bóng hơn, có đôi khi đối phương có một vài suy nghĩ không thể nói ra bọn họ cũng có thể hiểu được.
Khương Đường chớp chớp mắt, không phủ nhận.
"Không được, anh ta không phải là người tốt đâu!” Trần Duẫn hiếm khi trầm giọng, cô ấy trong bóng tối cũng là một người không an phận, vì vậy cô rất rõ ràng loại người như Lâm Uyên này có bao nhiêu tối tăm: “Trong diễn đàn trường những bài nói về tên đó sắp lên tới mấy trăm trang rồi đó, quan trọng nhất là, cậu căn bản không thể nắm bắt được anh ta."
So với cái gọi là vui sướng lúc yêu nhau, Trần Duẫn càng sợ cô sẽ bị thương hơn, cô ấy đã từng nghe được những lời đồn như kiểu, có mấy cô gái từng qua lại đã bị đám người kia chơi hỏng đến mức phải vào bệnh viện điều trị, Đường Đường của cô ấy dịu dàng như vậy, đáng yêu như vậy, sao cô ấy có thể giao trứng cho ác được?!
Khương Đường không nói gì, uống từng ngụm canh nhỏ.
Thực ra... Cô cũng không đơn thuần lắm đâu nha.
Cơ thể của cô mẫn cảm muốn chết, thậm chí có những lúc cô không thể khống chế được suy nghĩ muốn để Lâm Uyên thật sự nhét cái thứ thô to kia vào trong cơ thể mình, cũng tò mò muốn biết khi đó mình sẽ như thế nào. Hẳn là sẽ rất đau.. Nhưng chắc hẳn cũng rất thoải mái.
Cô cũng hết cách nói tốt cho Lâm Uyên rồi, dù sao đến bây giờ cô cũng chưa thể nhìn rõ được anh là người như thế nào.
Mỗi giờ mỗi khắc bên cạnh anh đều có mấy cô gái đẹp ở bên, coi như không có cô thì hình như anh cũng chẳng cảm thấy gì.
Tâm trạng của Khương Đường có chút xấu đi.
...
Hai người cơm nước xong xuôi liền đi về nhà, mới vừa đi ra khỏi con hẻm nhỏ đã đụng phải người trong đề tài ban nãy ở trước trung tâm thương mại.
A Hách duỗi duỗi người, từ trong góc chạy đến: "Khương Đường, lại gặp được em rồi!”
Trần Duẫn xù lông: "Anh có bệnh à? Đừng có quấy rầy cô ấy!”
A Hách khinh thường nói: “Nhóc phiền quá đó, tôi cũng đâu có nói chuyện với nhóc.”
Tay đang phủi bụi điện thoại di động của Khương Đường ngừng một chút, cô mờ mịt nhìn A Hách, cô thật sự không biết người này, cô vừa định lên tiếng đã nhìn thấy Lâm Uyên xuất hiện ở đằng sau anh ta.
Thân hình anh rất cao, đôi mắt trên khuôn mặt tuấn tú vô cùng quyến rũ, bờ môi mím lại nhìn có vẻ cực kỳ không kiên nhẫn. Anh khoác một chiếc áo khoác màu đen, thân hình cao lớn khiến bóng dáng dưới ánh đèn đường chiếu lên khiến anh như thể là người mẫu đang đi trên sàn catwalk.
Vẻ mặt Trần Duẫn cảnh giác.
Lâm Uyên nhìn cũng chẳng thèm nhìn, đi thẳng tới bên cạnh Khương Đường, sắc mặt rất khó coi đoạt đi điện thoại di động của cô, đi nhanh về phía con ngõ nhỏ bên cạnh.
Trần Duẫn bị A Hách quấn quít nên không thể rời đi được.
Khương Đường sửng sốt một giây, đến lúc kịp phản ứng liền ngay lập tức vội vã chạy theo sau anh: “Trả cho em! Lâm Uyên, anh làm gì vậy?”
Lâm Uyên không nói một lời, bước chân ngày một dài hơn, anh nhanh chóng ấn vào WeChat của Khương Đường, tự gửi một lời mời kết bạn tới WeChat của mình, sau đó anh lại móc điện thoại của mình ra, ấn đồng ý, cuối cùng còn vào xóa đi lịch sử hoạt động nữa chứ.
Sau khi làm xong tất cả các bước anh mới đứng lại.
Khương Đường nhanh chóng chạy bước nhỏ tới chỗ anh, nhất thời không kịp dừng lại, thẳng tắp va vào lưng của anh, bị đau đến độ tay giơ lên che mũi.
Lâm Uyên xoay người, thoát khỏi giao diện lịch sử hoạt động, tắt máy rồi nhét điện thoại di động vào túi áo của cô.
Khương Đường: "... Anh lấy điện thoại của em làm gì thế?”
"Kiểm tra một chút.” Anh khẽ mở miệng, ngón tay đặt lên trên bờ môi mềm mại của cô, xoa xoa: “Xem xem cô có thêm bạn tào lao hay không.”
Mùi thuốc lá trong ống tay áo bay qua chóp mũi, khí tức của đàn ông áp đảo hoàn toàn khiến cho Khương Đường lui về sau một bước: “Em không có, anh đừng có nói lung tung."
“Sao mà tôi biết được chuyện cô nói thích tôi có phải là thật hay không.” Lâm Uyên hiếm khi phối hợp cúi người xuống, đối diện với cô: “Cái cơ thể tiểu học của cô vừa dâm đãng lại lẳng lơ, mới nghịch một chút đã chảy ra đầy nước, thật chẳng có chút thanh thuần gì cả.”
Khương Đường lơ mơ, cơ thể không tự chủ được lạnh xuống.
Thế mà cái người trước cô vẫn tiếp tục nói, câu trước càng ác hơn câu sau, như dao nhọn đâm vào lỗ tai cô: “Nói không chừng cô vừa ăn xong kẹo của tôi, quay đầu liền lẳng lơ đi tìm một thằng khác thì sao?”
Khương Đường: "Anh!"
Sao anh lại có thể sỉ nhục cô như vậy?
Cô lớn tới từng tuổi này còn chưa bao giờ nghe ai nói về mình với những từ ngữ thô bỉ như vậy, vậy mà chỉ mới mấy ngày quen anh cô đã nghe không biết bao nhiêu. Tròng mắt cô gái nhỏ dần dần đong đầy nước mắt, khóe mắt cô ửng đỏ, uất ức đến không nhịn được.
Cô vứt bỏ rụt rè và tự tôn của mình để hấp dẫn anh nhưng không phải là để anh nghĩ cô như vậy!
Lâm Uyên không bị dao động chút nào, tính tình vốn dĩ ác liệt sau khi nhìn thấy nước mắt của cô như có kỳ tích chuyển biến tốt.
Quả nhiên, anh vẫn thích nhất là nhìn thấy một cô nàng ngoan ngoãn bị mình chọc đến phát khóc, mặc kệ đây là xuất phát từ trong thân thể hay là tinh thần.
Thậm chí anh còn có thể cảm nhận được một chút khoái cảm vui thú ác độc.
Lâm Uyên tiến sát vào, dùng miệng thay cho ngón tay ngậm lấy môi lưỡi của cô, đầu lưỡi bá đạo cướp đoạt không khí trong cổ họng của cô, không hề để ý tới sự giãy dụa của cô, ra sức mút lưỡi của cô vào, xung quanh vang vọng những âm thanh chậc chậc.
Tay của anh cũng chẳng rảnh rang, bàn tay ác độc nắn bóp bờ mông Khương Đường, sau khi anh nắn bóp mấy cái mới luồn tay từ chỗ eo cô tiến vào thăm dò trong làn váy, cô gái anh đang hôn rất gầy, kể cả khi cô mặc một chiếc váy xếp ly với vòng eo