Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Khương Đường đang viết nốt từ đơn tiếng Anh cuối cùng lên trên bài thi của mình, lúc này cách thời gian kết thúc giờ thi còn tận hai mươi phút, cô đặt bút xuống, nhoài người lên trên bàn phía trước.
Từ sau hôm cô gặp anh trong ngõ hẻm đến bây giờ đã qua nửa tháng, dưới sự "Giám thị" của Trần Duẫn, cô đến cả khu dạy học của lớp 11 cũng không có cách nào tiến vào, căn bản không thể nào nhìn thấy Lâm Uyên.
Mà anh là người đi đến đâu cũng như toàn thân phát sáng, lại không hiểu sao bốc hơi khỏi thế gian, tựa như chưa từng có người tên Lâm Uyên xuất hiện ở sân trường.
Khương Đường suy nghĩ mãi cũng không thể hiểu được thái độ của anh vào lần cuối bọn họ gặp nhau là sao.
Hung ác điên cuồng như vậy.
Thiếu niên trước đây cô lén lút yêu thầm được mỹ hóa quá độ sau khi thật sự tới gần lại ác liệt đến không chịu nổi.
Cô quy quy củ củ lớn tới tuổi này rồi, đây vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với loại nam sinh xấu xa trắng trợn như anh, kỳ thật cô rất sợ, nhưng càng như thế thì mỗi một giây hai người tiếp xúc lại càng tràn ngập cảm giác không đoán trước được, cô cũng không nhịn được bị anh hấp dẫn.
Thích, không những không giảm bớt mà trái lại còn tăng thêm.
Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, giáo viên trông thi gọi mọi người lên nộp bài, tiếng giấy trắng ào ào truyền khắp toàn bộ phòng học, thứ sáu kết thúc.
Khương Đường vẫn như thường lệ đi cùng Trần Duẫn về nhà, trong nhà không có ai.
Trần Duẫn quen cửa quen nẻo kéo Khương Đường đi vào phòng, để cặp sách xuống ngồi ở trên ghế sô pha, lẩm bẩm muốn cô nhanh thay váy sáng ngày mai tới lễ trao giải.
Khương Đường nghe lời đi vào phòng cất quần áo, tháo chiếc váy màu đen đã bị cô treo lên trên nhiều ngày xuống.
Ánh mắt Trần Duẫn lóe lên vẻ kinh diễm, lấy điện thoại di động ra chụp lại một tấm: "Mắt nhìn của dì được quá đi mất! Tớ còn nghĩ cậu mặc váy đen có khi nào sẽ bị già hay không, bây giờ nhìn mới thấy rất sang nha!”
Khương Đường bị cô ấy thổi phồng đến mức mặt hơi đỏ lên, chần chờ nhấc lên làn váy: "Chỗ eo này có phải là hơi chặt quá hay không..."
“Như thế mới đẹp chứ!” Trần Duẫn cười tủm tỉm: “Cậu có muốn gửi một bức ảnh qua cho dì xem hay không? Nhất định là dì sẽ rất vui vẻ."
Vậy sao.
Khương Đường chớp chớp mắt, không cảm thấy đồng ý.
Buổi tối, cô nằm ở trên giường, nhìn ảnh chụp trong điện thoại di động, rối rắm một lát mới làm ổ trong chăn đăng ảnh lên danh sách bạn bè. Như vậy, hẳn là mẹ cũng sẽ thấy nhỉ?
Tay Khương Đường nắm điện thoại di động, ngủ thiếp đi trong sự chờ đợi Khương Mộng Hi bình luận hoặc like một cái.
...
Sáng sớm hôm sau, tại phòng hoà nhạc trong trung tâm thành phố.
Khương Đường đã ở trong phòng nghỉ chờ từ sớm, bộ phận chịu trách nhiệm tổ chức vô cùng ưu đãi với các cô, mỗi một người đoạt giải đều có một phòng nghỉ ngơi độc lập, không quấy rầy lẫn nhau, cũng đã giảm bớt phân đoạn cho cô vì lo lắng mà phải trò chuyện với người khác.
Cô đã thay váy xong, đang ngồi ở trước gương vẽ lông mày.
Bên ngoài chợt có âm thanh ồn ào náo nhiệt, nữ sinh bên cạnh gọi tới rất nhiều bạn bè thân thích, phô trương cứ như là tụ tập ăn tết vậy.
Khương Đường nghe thấy cô gái đó nhận được từng câu dặn dò, có chút thất vọng.
Quan hệ với người thân trong nhà của cô rất yếu, Khương Mộng Hi vẫn luôn cực lực che giấu quan hệ của hai người, ngoại trừ ông ngoại bà ngoại ra thì cô cũng không có anh trai em gái gần gũi thân thiết gì đó.
"Lâm Uyên, rốt cuộc anh cũng tới rồi!”
Chợt nghe đến cái tên này, tay Khương Đường run một cái, bút vẽ lông mày rơi xuống đất. Cô khắc chế không được đứng dậy, mở cửa ra.
“Anh thấy em mặc váy này có đẹp không?” Nữ sinh nhấc lên làn váy đi về phía thiếu niên vừa mới tới.
"Ừm.” Anh chỉ đáp một tiếng, tầm mắt đảo quanh một vòng, sau khi nghe thấy tiếng vang liền dừng lại trên người Khương Đường, lông mày khẽ nhướng: “Đẹp.”
Thiếu nữ trước mắt hiếm khi thả mái tóc dài xuống, tóc đen hai bên khiến khuôn mặt của cô càng thêm yêu kiều xinh đẹp, sau khi được dặm phấn trang điểm, đôi mắt như nai con vẫn như cũ ôn hòa không có chút lực công kích, môi cô được tô son đỏ tươi, nhìn y như một viên trái cây mọng nước chắc nịch.
“Em còn mũ nữa, chờ chút em đội lên cho anh xem!”
“Được.”
Anh không ngừng lại, lập tức đi tới chỗ cô, áo gió bên ngoài màu khói xám được đặt sẵn vừa vặn với cơ thể, vạt áo khẽ lay theo bước chân anh, vừa cao lãnh lại cấm dục.
Nữ sinh kia vẫn đang ở bên cạnh tìm kiếm đồ, Lâm Uyên lại giơ tay lên đặt trên eo Khương Đường, chiếc váy bó sát phác hoạ ra cơ thể cô gái nhỏ, vòng eo nhỏ có thể nắm giữ trong lòng bàn tay, có cảm giác như thể không đỡ nổi một đòn.
Khương Đường bị ánh mắt sáng quắc của anh nhìn đến độ hơi kinh ngạc, cô chần chờ nói: "Anh..."
"Tìm được rồi!" Giày cao gót của cô gái bên cạnh nhẹ nhàng xoay chuyển.
Lâm Uyên im lặng nhìn Khương Đường, tay vẫn không có chút ý tứ muốn buông ra. Ám muội như vậy, bất kỳ người nào nhìn thấy cũng khó tránh khỏi mơ tưởng viển vông.
Tim Khương Đường đập nhanh tới không kiềm được, trước khi cô gái kia đi ra phá vỡ không khí đã trở tay kéo anh vào trong phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại.
“Ơ, người đâu rồi? Lâm Uyên?"
Chàng trai đang bị người tìm kiếm lại cười nhẹ một cái, thuận tay khóa trái cửa lại.
...
Lúc Khương Đường bị Lâm Uyên ôm đặt lên trên ghế sa lon còn có chút mơ hồ, cô cũng không nghĩ ra được vì sao mỗi lần bọn họ gặp gỡ đều không thoát khỏi mấy cảnh tình sắc như thế này, lúc bàn tay lạnh lẽo của Lâm Uyên lần vào tìm kiếm nơi giữa hai chân cô, cô gái lúc này mới phản ứng được, giãy dụa nói: “Không được, lát nữa em còn phải… Lên sân khấu."
Lâm Uyên đè lên vai cô,