Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Khương Đường biết rõ mẹ đa nghi, nhưng cô trăm triệu lần không nghĩ tới, mẹ lại có thể đã nằm ở trên giường bệnh cũng không quên lật mở xem điện thoại di động của cô.
Cô đặt dâu tây lên bàn, ổn định lại hô hấp, đi tới chỗ dì: “Trả lại cho con.”
"Từ từ.” Khương Mộng Hi nói, đôi mắt sắc bén lướt qua list bạn của Khương Đường, bỗng dưng, bà dừng một chút, lần điều tra điện thoại di động trước cách hôm nay đã qua hai tháng, cái ảnh đại diện màu đen này là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy.
Dư quang của Khương Đường liếc thấy, vội vàng vươn tay muốn cướp điện thoại về, Khương Mộng Hi không cho, nhướn mày nói: "Là ai?"
Không thể sợ, không thể sợ.
Cô đã xóa hết lịch sử trò chuyện rồi, nhất định không thể nhìn ra bất kỳ đầu mối nào nữa.
Tay Khương Đường nắm thành quyền, nhẹ giọng nói: "Bạn học."
“Bạn học nào?” Khương Mộng Hi từng bước ép sát: “Hai đứa lại không nói chuyện một câu nào, sao lại thêm bạn?"
"Quen biết nên add thôi, cùng học một trường, sao lại không thể add?”
“Còn không phải cùng một lớp?” Khương Mộng Hi nói: "Có phải là con trai không?”
Khương Đường ngước mắt, nhìn biểu tình híp mắt đánh giá của bà ta, cảm thấy rất khó chịu, loại cảm giác bị giám thị áp chế khiến cho cô không kịp thở: “Con trai, thế thì sao? Đến cả quyền lợi xã giao con cũng không có sao?"
“Mày cả ngày đều ở trường học, cần gì xã giao?" Bà ta khụ một tiếng nói: “Mày vô duyên vô cớ add vào, còn không phải là bạn học cùng lớp, Khương Đường, có phải là mày yêu sớm rồi hay không?"
"Đủ rồi.” Khương Đường không thể nhịn được nữa: "Bình thường đến cả một cuộc gọi mẹ cũng không gọi, bây giờ còn giả vờ giả vịt quan tâm con làm cái gì?" Cô cướp điện thoại di động của mình về, âm thanh bởi vì tổn thương lộ ra chút không tự nhiên: “Mẹ nhìn lén điện thoại di động của con là mẹ sai rồi.”
Trước khi gặp được Lâm Uyên, cô không có bất cứ bí mật gì.
Điện thoại di động có bị xem cũng không sao cả, vì thế cô vẫn luôn không cài password.
Nhưng sau tối hôm qua, quan hệ của hai người đã sớm không còn là loại dùng mấy từ bạn học bình thường có thể khái quát.
Khương Mộng Hi bị cô phản kháng nổi lên bất mãn: "Bây giờ mày còn dám quát lên với tao cơ à, đồ mày ăn thứ mày mặc không phải đều do tao bỏ tiền ra hay sao? Tao xem điện thoại của mày thì sao nào, tao còn không nhìn ra mấy cái trò vặt vãnh này của mày chắc! Khương Đường, tao nói cho mày biết, nếu như mày yêu sớm thì tao sẽ chuyển trường cho mày!”
Khương Đường: "Con không yêu sớm!"
"Vậy thì tốt, " Khương Mộng Hi thở hổn hển, biểu tình không còn vẻ mềm mại động lòng người trong màn ảnh, có chút cay nghiệt nói: “Nếu đã không có quan hệ, cũng không có gì cần liên lạc thì.” Bà ta lập tức ấn nút xóa unfriend: “Vậy thì không cần phải tồn tại làm gì."
Khương Đường không để ý tới tay của bà ta đang bị thương, đoạt điện thoại về, siết chặt trong tay: “Có phải là mẹ bị bệnh hay không? !"
Khương Mộng Hi: "Thái