Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
"Đường Đường, cậu tới rồi!"
Cách thời gian tới lớp còn một khoảng thời gian, trong phòng học đều là âm thanh ôn tập và nói chuyện của mọi người, Trần Duẫn đã từ bỏ rồi, bây giờ cô ấy chỉ còn lại suy nghĩ ôm chân Phật, phất tay với Khương Đường vừa vào cửa một cái, giọng điệu vô cùng gấp gáp: “Mau qua đây!”
Một tiếng này của cô ấy khiến cho mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Tạ Toa đang nhai kẹo cao su, thổi ra một quả bong bóng, ngay sau đó lại nổ bép một cái: “Hôm nay học sinh ngoan lại không đến muộn nhỉ.”
Âm dương quái khí.
Khương Đường đã thành thói quen, vốn cô còn nghĩ rằng dựa theo tính cách của cô ta, chuyện trước đó cô tới tìm cô ta xin số của Lâm Uyên sẽ bị cô ta khoa trương nói cho mọi người biết, ai ngờ lại không có chuyện gì, cứ y như là giữa bọn họ chưa từng có cuộc đối thoại đó.
Nhưng mà hôm nay… Khương Đường cau mày, cô cứ luôn cảm thấy hôm nay lúc cô đi vào trong phòng hình như có gì đó không giống mọi ngày.
Có rất nhiều ánh mắt và lời xì xào bàn tán.
"..."
Cô ngồi vào bên cạnh Trần Duẫn, đặt balo xuống: "Sao thế?"
Lục Thận biết hai cô là bạn thân, hẳn muốn ngồi nói chuyện với nhau, rất tự giác cầm sách giáo khoa ngữ văn quay trở lại chỗ ngồi của mình, không có ý định xen vào.
Tâm tư Trần Duẫn ngổn ngang, cúi đầu mở di động ra: “Cậu có biết chuyện trên diễn đàn trường học chưa?”
Khương Đường lắc đầu, bỗng nhiên có một linh cảm không tốt.
Trần Duẫn click mở một bài viết trên diễn đàn, đưa tới cho cô xem: “Là một bài đăng đã bị đăng lên từ lâu, tới tận sáng sớm hôm nay mới bị người đẩy lên…”
Cô cúi đầu nhìn.
Nửa tháng trước, chủ topic đăng lên một tấm ảnh chụp trộm, trong ảnh là bóng lưng Lâm Uyên lúc tan học đi ra khỏi trường cùng với cô, bởi vì ánh sáng không đủ, lại còn là chụp trộm nên trong ảnh chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt Lâm Uyên và bóng người mơ hồ không rõ của cô.
Caption bên trên là “Hình như nam thần có bạn gái rồi!"
Bên dưới tràn đầy các bình luận xôn xao —— .
[ Bình luận kém! Ảnh quái gì mà không có mặt thế. ]
[ Cứ ngồi cùng một xe là hẹn hò à… Có khi là để đua xe ấy chứ.]
[ Đua xe á? Tui cười. ]
[ Hình như không phải là Phạm Vi lớp mười một, đôi chân này đẹp quá đi, ai vậy? ]
[ Oa a, nếu như là sự thật thì khuôn mặt già nua này của tui thật sự không nhịn được đâu.]
[ Rốt cuộc đây là con hồ ly tinh nào? ? ? ]
Cả đám con gái xôn xao đoán một vòng nhưng mãi mà không tìm được thí sinh nào thích hợp. Cái đề tài này cứ như vậy chìm xuống.
Thẳng đến ban nãy.
Có người chụp được một bức ảnh cô và Lâm Uyên nắm tay nhau đi trên đường.
Còn chụp rõ mặt
[ Phá án nè, chân này nè, độ dài tóc nè, cả cái bóng lưng này nữa, chính là cô gái này không sai đi đâu được.]
[ Một phút, người đâu mau cho tôi lí lịch ba đời nhà cô ta.]
[ Không ngờ khi còn sống còn có thể nhìn thấy cậu chủ Lâm tới trường lúc tám giờ! ]
[ Giấu cũng thật đủ sâu… Tôi còn nghĩ là hoa khôi của trường hoặc là Phạm Vi nữa chứ. ]
[ Nói không chừng anh ta đồng thời quan hệ qua lại với mấy người thì sao? ]
[ Hì hì tôi biết người này! Là học sinh cùng khối với tôi nè! Là học sinh lớp mười, thành tích rất tốt, là học sinh ngoan đủ tiêu chuẩn, điểm quan trọng nhất là cô ta còn biết nhảy múa. ]
[ Em gái tiểu học à, không tệ, thật là lợi hại. ]
[ Nhảy múa ? Ha ha ha, đã hiểu, đã hiểu.]
...
Trần Duẫn lo lắng nói: "Cậu xem đi, trước đó tớ không đồng ý cũng là bởi vì lúc nào cũng có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào anh ta mà, cậu và anh ta căn bản không thuộc cùng một thế giới. Nếu như chuyện này để giáo viên biết thì chắc chắn anh ta chẳng sao cả, nhưng mà cậu thì không được."
Khương Đường dời mắt đi: “Duẫn Duẫn, không sao đâu."
Trần Duẫn cảm thấy bạn thân mình đau nhiều năm như vậy thật sự là ngớ ngẩn: “Trước đó, Phạm Vi vẫn luôn tìm kiếm xem người kia là ai, bây giờ… Tớ chỉ sợ chị ta sẽ bắt nạt cậu.”
Khương Đường mở sách giáo khoa ra, nghe vậy liền ngẩng đầu lên nở nụ cười trấn an với cô ấy: “Không ai có thể bắt nạt tớ đâu.” Cô đặt sách vở tới trước mặt Trần Duẫn: “Tối hôm qua tớ đã xem rồi, tớ cảm thấy lần thi cuối kỳ này rất có khả năng sẽ rơi vào mấy bài thơ cổ này, bây giờ cậu ngồi chép lại một chút có khi lát nữa sẽ có tác dụng đó.
"..." Trần Duẫn ngẩn