Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Cuối cùng, trên đất khắp nơi bừa bộn.
Khương Đường gối lên cánh tay Lâm Uyên, hai người trần truồng nằm ở trên giường, cửa ban công bị mở ra để thoáng khí trong phòng, đuôi tóc của cô bị thổi bay lên một chút.
Anh đưa tay lên phẩy nhẹ một chút, một tay khác khoát lên xương bướm sau lưng cô.
Khương Đường có chút buồn ngủ nhưng vẫn như cũ gắng gượng mở to mắt nói chuyện với anh.
Với những cặp đôi yêu xa, từng giây từng phút ở bên nhau đều vô cùng quý giá.
Cô chậm rãi kể cho anh nghe về khoảng thời gian này Ngoan Ngoãn lớn lên thay đổi như thế nào, nói về những chuyện xảy ra ở trường, nói đến cuối cùng thật sự là không còn lời nào để nói nữa Khương Đường chần chờ hỏi: "...Vậy còn anh? Em thấy anh vẫn rất được hoan nghênh nhỉ?"
Lâm Uyên nắm chặt bàn tay của cô, không lên tiếng.
Khương Đường vẫn rất để ý chuyện lúc ăn cơm gặp phải cô gái kia, đến giờ vẫn còn canh cánh trong lòng, cô mới xa anh có một chút mà đã có mỹ nhân tới đò đưa anh rồi, những lúc cô không có ở đây còn không biết sẽ như thế nào nữa.
Cô ngập ngừng nói: "Anh quen cô gái trưa nay à?”
“Ừ.” Anh nói : "Trước đó từng gặp."
Khương Đường nhỏ giọng nói: “Em nhìn ra được, cô gái đó thích anh.”
“Cũng chưa nói chuyện với nhau được mấy câu.” Lâm Uyên nhíu mày, tay đặt ở trên mặt cô: “Em nghĩ gì thế?"
Cô quay đầu đi, kéo chăn lên đắp kín người.
“Khó chịu sao?” Anh dán người tới, cách một lớp chăn ôm toàn bộ người cô vào lòng: “Còn chưa có chuyện gì em đã giận rồi. Vậy em và cái tên Cố Vũ kia có phải anh nên hỏi một chút không nhỉ? Anh sẽ không bao giờ nhân lúc trời mưa đưa đón con gái nhà người ta về nhà đâu.”
Anh sẽ không làm thế.
Nhưng anh sẽ đưa ô cho người ta.
Khương Đường nghĩ nghĩ: “Không phải em cũng không để cậu ấy đưa em về sao?”
“Chà chà.” Anh cười nhẹ: “Em cảm thấy hối hận rồi hở?”
“Còn lâu ấy.” Cô có một loại bị đánh ngược, nói: “Em buồn ngủ quá, muốn ngủ."
"Ừm.” Anh nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô.
Khương Đường nhắm mắt lại một lúc lại mở đôi mắt tròn vo nhìn anh nói: "Vậy sau này anh cũng không được nói chuyện với cô gái kia nữa đó.”
“Ừ,được.” Anh không có vấn đề nói.
“Nhìn cũng không được nhìn.”
“…” Lâm Uyên bất đắc dĩ, hôn một cái lên khóe mắt của cô : "Được rồi."
Khương Đường mơ mơ màng màng ngủ hai tiếng, lúc tỉnh lại bên cạnh đã không còn ai, cô nghiêng đầu nhìn lại, anh đã một cái ghế ngồi ở mép giường trên đầu gối đặt notebook, ngón tay đặt bên trên nhẹ