Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Sáng sớm hôm sau, Khương Đường về nước.
Sau khi Lâm Uyên hỏi xong thời gian chuyến bay của cô thì không chút nghĩ ngợi mua luôn một vé máy bay, dự định bay cùng cô về rồi lại quay lại sau.
Khương Đường đã chối từ nhưng anh vẫn như cũ làm theo ý định của mình.
Chuyến bay đường dài rất mệt mỏi.
Nhưng đối với Lâm Uyên mà nói, anh không thể nhìn được cô đã một mình lặng lẽ chạy tới đây rồi lại phải một mình một người bay về, huống chi, có thể có thêm mấy tiếng đồng hồ để ở bên cô, sao lại mệt mỏi được cơ chứ?
Trong khoang hạng nhất không có nhiều người, vị trí bên cạnh Khương Đường cũng không có ai Lâm Uyên nói chuyện với tiếp viên một lúc sau đó thành công ngồi xuống chỗ bên cạnh cô.
“Em nhìn gì thế?”
Lâm Uyên chạm vào ngón tay cô.
Khương Đường phục hồi lại tinh thần, ghé vào tai anh nhẹ giọng nói: "Người kia trên người nhiều hình xăm ghê.”
Lâm Uyên ngẩng đầu nhìn qua, là một người đàn ông ngồi đằng trước bên trái bọn họ, người đó mặc một chiếc áo ngắn tay, nơi cánh tay lộ ra một bông hoa to, dưới quần soóc cũng là các loại hình xăm lít nha lít nhít.
"Không đau sao?"
"Không biết.” Lâm Uyên lạnh nhạt nói: “Nếu không, em đi hỏi thử xem.”
Khương Đường ngậm miệng, thu hồi tầm mắt, dụi mặt vào người anh: “Thực ra em cũng không tò mò lắm.”
“Em thích à?” Anh hơi kinh ngạc, không ngờ cô lại có hứng thú với hình xăm.
Khương Đường lắc đầu một cái: “Chỉ là em thấy như thế rất ngầu thôi, lúc xăm chắc là rất đau, còn sẽ đi theo mình cả đời, nếu như không thật sự đặc biệt thì một người cần hạ bao nhiêu quyết tâm mới xăm vào đây?"
Anh trầm mặc im lặng một chút.
Đây không phải là vấn đề quyết tâm như thế nào.
Rõ ràng là do có đủ thích hay không mà.
Nữ tiếp viên hàng không đi tới đưa cho bọn họ đồ uống, đề tài cứ như vậy dừng lại, Lâm Uyên đeo tai nghe vào một bên tai, mở ipad, cho cô xem bộ phim điện ảnh văn nghệ mà cô thích để giết thời gian.
Lâm Uyên xem cùng cô một lát rồi cứ thế ngủ thiếp đi.
Bả vai bỗng nhiên hơi nặng, Khương Đường cẩn thận từng li từng tí điều chỉnh tốt tư thế, để cho anh tựa ở trên vai mình được thoải mái hơn.
Cũng bỏ qua phần lớn nội dung trong phim.
Cô không nhịn được lén lút nghiêng đầu nhìn anh.
Đôi mắt nhắm chặt dưới hàng lông mi dài mảnh, mỗi lần ở bên anh cô đều là người ngủ trước, hình như trước giờ chưa từng nghiêm túc nhìn khuôn mặt khi ngủ của anh.
Trên lông mày hình như mang theo chút mệt mỏi, lại có chút lười biếng.
*
Sau khi rời sân bay, Khương Đường lên xe được Lâm Uyên gọi từ trước, sau khi vào xong lại nhắn tin cho anh.
Anh đơn giản trả lời một chữ “Ừm.” .
Lúc này chỉ còn hai mươi phút nữa tới lúc anh lên chuyến bay đi về.
Khương Đường không nhịn được gửi WeChat cho anh: Tối nay gọi video không anh?”
Lâm Uyên: Được.
Lâm Uyên: Về đến nhà thì nhắn cho anh.
Mặc dù rất có thể bây giờ anh đã ở trên máy bay nhưng cô vẫn rất ngoan gửi lại cho anh một icon thỏ trắng nhỏ gật đầu, lại nói với tài xế: “Bác tài ơi, phiền bác đổi địa chỉ tới cho cháu, cháu muốn tới bệnh viện nhân dân thành phố."
Bác tài hơi bối rối.
“Thú cưng của cháu còn đang được gửi ở trong đó ạ.” Khương Đường giải thích: “Cháu phải tới đón nó.”
Tài xế bật xi nhan.
Khương Đường xuống xe, vẫn là ngã tư như cũ, nhưng lại không náo nhiệt đông đúc như bình thường, lúc này người qua lại rất ít, thời tiết âm u, bắt đầu rơi vài