Chương 21: Vấn đề về cơ bụng
Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Thẩm Lưu Quang cầm một xấp đông cung đồ, đang suy nghĩ điều gì đó.
Tiêu Dực còn chưa về phòng, tiểu nhân sâm nhanh chóng chui vào chăn, lén lút mở ra. Nương theo ánh sáng của dạ minh châu chăm chú xem.
Trang thứ nhất là một bức tranh phong cảnh núi non xanh mướt, Thẩm Lưu Quang cắn móng tay, nghĩ thầm, đây nhất định là hoa văn của chăn đệm. Dù sao cũng không thể mới vô mà đã khẩu vị nặng chứ.
Thẩm Lưu Quang xoa xoa móng vuốt, hưng phấn mở sang trang thứ hai, là một bức phong cảnh núi non trong sương mờ, ừm ...Đây nhất định là để nhuộm cho bầu không khí thêm mập mờ.
Trang thứ ba, trăm hoa đua nở, màu sắc rực rỡ.
Thẩm Lưu Quang: "..." Hay là bút pháp hơi bị khó hiểu nhở?
Thẩm Lưu Quang nghiêm túc nghiên cứu nửa ngày, nỗ lực từ bức tranh tìm được manh mối nào đó, nhưng mới nhìn một chút liền lăn ra ngủ.
Mơ mơ màng màng nghe được tiếng đẩy cửa, Thẩm Lưu Quang giật mình tỉnh giấc, theo bản năng giấu cuốn sách dưới gối, sau đó bình tĩnh chống đầu, ha ha cười nhìn người ta.
Dung Vương điện hạ nhạy bén phát giác có chỗ nào đó sai sai.
Mấy giây sau.
"Đây là cái gì?" Tiêu Dực quơ quơ quyển sách trước mặt tiểu nhân sâm
Tiểu nhân sâm bảo vệ sách không được, còn bị hắn khi dễ mà mắt đỏ au, ủy khuất không nói lời nào.
Vương điện hạ đành phải tự mình xem. Vừa mở ra, liền bị phẩm vị thanh cao của tiểu nhân sâm nhà hắn làm cho chấn kinh rồi.
Dĩ nhiên trong này tất cả toàn là tranh xuân của các danh họa nổi tiếng.
" ...Ngươi thích những... thứ này?" Tiêu Dực ngoài sức tưởng tượng nói.
Tiểu nhân sâm hướng mặt về tường, buồn bã không nói lời nào.
Tiêu Dực sờ sờ gò má y, dụ dỗ nói: "Thích ...những thứ này, bản vương có dịp sẽ mua thêm cho ngươi."
Thẩm Lưu Quang giật mình: "Ngươi không phản đối ta xem những ... thứ này?"
Tiêu Dực: "Đương nhiên là không, đây là chuyện tốt mà."
Tiểu nhân sâm đỏ mặt, uể oải nói: "Thế nhưng ta xem không hiểu..."
"Không sao hết", Tiêu Dực ôm người vào ngực, nhẹ giọng dụ dỗ: "Xem thêm mấy cuốn nữa là có thể hiểu rồi."
Thẩm Lưu Quang ở trong lòng hắn hung hăng gật đầu.
...
Bắt đầu từ đêm đó trở đi, Dung Vương điện hạ bỗng cảm giác tiểu nhân sâm nhà hắn có gì đó không đúng.
Trên bàn cơm, Thẩm Lưu Quang khinh thường nhìn đùi gà, vẻ mặt cao quý lãnh diễm. Sau một phút nhìn chằm chằm cái đùi gà, y lặng lẽ gắp một cọng rau xanh.
Tiểu nhân sâm nhai nhai, ăn đến ngon lành, đồng thời lừa mình dối người cảm thán: "Sao trước đây ta không phát hiện ra rau xanh lại ngon đến vậy!"
"À." Tiêu Dực làm trò trước mặt y, miệng cắn đùi gà, môi dính đầy mỡ, cực kỳ mê người.
Thẩm Lưu Quang nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục nhai rau xanh, nỗ lực cảm thụ hương vị đích thực của thiên nhiên.
Cố tình chân gà lại không bỏ qua cho mình, mùi hương cứ nhắm vào y mà chui vào. Mắt không thấy tâm không phiền, Thẩm Lưu Quang trực tiếp nhắm mắt lại.
Vừa nhắm mắt xong, trong đầu không nhịn được hiện lên cái đùi gà nướng vàng ươm, cắn lên một phát, ngoài giòn trong mềm, béo mà không ngán, nạc mà không xốp.
Dung Vương điện hạ nín cười, giúp ai kia lau nước miếng.
Thẩm Lưu Quang nghiêm túc nói: "Bớt diễn, ta không có chảy nước miếng mà?"
"Ừa, không có.", Tiêu Dực gắp miếng thịt đưa đến khóe miệng y: "Nếm thử."
Tiểu nhân sâm lãnh tĩnh nói: "Không mà, ta ăn chay."
Tiêu Dực dụ dỗ: "Ngoan, chỉ cắn một miếng."
Chỉ cắn một miếng! Bốn chữ này như có ma lực. Thẩm Lưu Quang suýt nữa không giữ được thân mình, may mà y cũng có lực tự chủ, hung hăng nhéo trên đùi mình một cái, quyết tuyệt nói: "Không cắn."
Tiêu Dực: "Có đau hay không?"
"Không đau!" Thẩm Lưu Quang rất kiên cường.
"Đứa ngốc này", Tiêu Dực nhéo mũi y: "Ngươi nhéo đùi của bản vương đấy."
Thẩm Lưu Quang: "..."
"Há mồm." Tiêu Dực gắp miếng thịt đút y.
Thẩm Lưu Quang cắn răng thật chặt, không nên trúng gian kế của Tiêu Dực, nhất định là hắn muốn nuôi mình mập ú lên, sau đó không biết xấu hổ mà ra ngoài chơi đùa ôm ấp với đám hoa hành lá hẹ ngoài kia chứ gì!
Tiêu Dực ôm cả thắt lưng ai kia kéo vào lòng, nhẹ giọng nói: "Ai khi dễ tiểu nhân sâm của ta?"
Thẩm Lưu Quang cắn chặt miệng, trong sách nhỏ có nói muốn nằm trên là phải có cơ bụng, không có thì không được nằm trên?
Cơ bụng chính là yêu cầu cơ bản, thể lực gì gì đó đứng thứ hai, còn cái gì to nhỏ đó thì y đọc không hiểu.
Thẩm Lưu Quang vuốt cái bụng mềm mềm của mình, hung hăng ăn thêm một cọng rau xanh, lệ nóng doanh tròng nhai nhai.
"Ăn ngon lắm hả?" Tiêu Dực bật cười.
Thẩm Lưu Quang lắc đầu, sau đó chịu nhục gật gật đầu, đũa vẫn gắp rau xanh.
Dung Vương điện hạ nhìn điệu bộ chết cũng không sờn của y liền sâu kín thở dài: "Kỳ thực ăn ra xanh nhiều dễ béo."
Thẩm Lưu Quang ngừng động tác ăn, không hiểu gì nhìn về phía hắn, rau xanh nhét đầy trong miệng cũng quên nuốt xuống.
Nhưng Dung Vương điện hạ chỉ bỏ lại câu này, không thêm câu tiếp theo.
Thẩm Lưu Quang nhịn không được hỏi: "Ăn rau xanh không có lên cơ bụng hả?"
Tiêu Dực bật cười, giơ tay lên gõ một cái lên trán y: "Ai nói?"
"Ơ, thế ngươi nói thử xem." Tiểu nhân sâm lập tức để đũa xuống, chống cằm nhìn hắn chằm chằm.
Tiêu Dực bị y chọc cười, ghé sát vào mặt y, nói: "Ăn gì bổ nấy, lời này nghe có đạo lí không?"
Tiểu nhân sâm gật đầu như chim gõ kiến, mắt đen long lanh.
Tiêu Dực sờ mũi y, nhịn cười nói: "Nghe nói ăn rau nhiều, cả người sẽ mềm èo èo."
Tiểu nhân sâm rất cơ trí: "Tại sao ta phải tin ngươi?"
Tiêu Dực không nhanh không chậm nói: "Ví dụ, thỏ rất thích ăn rau xanh."
Tiểu nhân sâm gật đầu, chờ hắn nói tiếp.
Dung Vương điện hạ nói: "Chúng mềm không?"
Thẩm Lưu Quang ngây ngẩn cả người, nhớ tới hồi nãy mình ăn nhiều rau như vậy, lập tức nhăn mặt.
Dung Vương điện hạ nhân cơ hội