Chương 22: Thu thập ngươi như thế nào!
Edit: RedHorn
Beta: Gián cung đình
Để sớm ngày có ngày thực thi được kế hoạch, Thẩm Lưu Quang tức giận gặm gặm đùi gà, ăn no liền xoa xoa bụng nhỏ, rồi lăn lên giường.
...
Nếu là ngày thường, vật nhỏ chắc chắn sẽ như keo mà bám dính lấy hắn, sau đó làm ầm làm ĩ ngay tại thư phòng.
Thế nhưng hôm nay ở đây lại rất an tĩnh. Trong phòng trống không, không ai bên cạnh ríu rít cho hắn nghe, Tiêu Dực cảm thấy có chút không thích ứng, bất đắc dĩ xoa xoa thái dương rồi đi về phòng tìm người.
Vừa chuẩn bị đẩy cửa thì bỗng nghe được tiếng thở dốc truyền từ trong phòng ra.
Hô hấp nặng nề, mơ mơ hồ hồ, tựa hồ đang cố gắng kiếm chế để bình thường. Cẩn thận có thể nghe được âm thanh giường rung rinh nhẹ nhẹ nhịp nhàng như có tiết tấu. Thỉnh thoảng còn truyền ra âm thanh hừ hừ nhẹ như tiếng mèo kêu câu dẫn lòng người.
Tiêu Dực đương nhiên biết đây là loại âm thanh gì, nhưng tiểu nhân sâm của hắn đang yêu đương với hắn. Loại sự tình này y trước giờ vẫn luôn ngây thơ, sao có thể vô duyên vô cớ trở nên như vậy...
Sợ làm y giật mình, Tiêu Dực kiên nhẫn ở cửa chờ cho âm thanh lắng xuống mới đầy cửa vào.
"Ngươi đang làm gì?, Tiêu Dực đương nhiên không bỏ qua cơ hội đùa giỡn tốt như thế này, nhẹ nhàng vỗ lên mặt y: "Sao lại thở gấp như vậy?"
Thẩm Lưu Quang còn chưa bình phục hơi thở, mệt đến không nói được gì.
dv trêu ghẹo nói: "Với trình độ của ngươi có phải quá kịch liệt rồi."
Thẩm Lưu Quang thở phì phò, gián đoạn nói: "Không kịch kiệt thì không hiệu quả."
Tiêu Dực bị chọc cười, giúp y xóa bóp vai: "Có mệt không?"
"Mệt chết đi được!", tiểu nhân sâm trực tiếp ngồi phịch trong lòng hắn, thoải mái rên rỉ.
dv thấp giọng nói: "Lần sau có cần bản vương giúp ngươi làm không?"
Thẩm Lưu Quang sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: "Này còn có thể giúp sao?"
"Ừm," Tiêu Dực xoa xoa mũi y, mập mờ nói: "Lần sau chúng ta thử xem?"
Thẩm Lưu Quang gật đầu: "Vậy bây giờ luôn đi!"
Tiêu Dực bị nhiệt tình của y hù mất.
Mắt Thẩm Lưu Quang phát sáng, nhiệt tình mời gọi: "Người có muốn cùng ta không?"
Hạnh phúc tới quá đột ngột, dv cảm giác mình có khả năng nghe nhầm rồi.
Thấy hắn sững sờ ngồi một đống, Thẩm Lưu Quang tùy tiện hỏi: "Ngươi sẽ không?"
Tiêu Dực: "..."
"Đơn giản mà." Thẩm Lưu Quang cho rắng hắn sẽ không chịu, liền xung phong biểu thị muốn giúp đỡ: "Ta sẽ dạy ngươi."
Tiêu Dực trong tiềm thức cảm thấy có cái gì đó sai sai, nhưng lại không biết sai chỗ nào. Sau một lúc lâu mới mở miệng: "Ngươi không muốn nghỉ ngơi một chút?"
"Ể?" Thẩm Lưu Quang nhất thời phản ứng không kịp.
dv khó khăn nói: "Làm nhiều lần như thế đối với cơ thể không tốt.|
"Không có việc gì," tiểu nhân sâm nháy mắt với hắn mấy cái, đắc ý nói: "Ta còn có thể tiếp tục tới hai canh giờ lận."
dv cảm giác mình cần phải thanh tĩnh một chút.
Red: teo liền =]]]]
Thẩm Lưu Quang nghiêm túc nói: "Đến lúc đó ngươi giúp ta đè chân xuống, đừng để cho ta động."
Khóe miệng Tiêu Dực giật một cái: "....Ngươi thích kiểu như vậy?"
"Phải như vậy," Thẩm Lưu Quang nghiêm túc gõ lên đầu hắn một cái: "Không phải vậy là không đúng quy tắc."
Tiêu Dực: "...Chứ không phải vì sẽ rất thoải mái sao?"
"Dĩ nhiên không phải" Thẩm Lưu Quang nhịn không được khiển trách: "Đâu phải muốn thế nào cũng được đâu?"
dv không nghĩ tiểu nhân sâm của hắn ở phương diện này lại cẩn thận như vậy, tâm tình có chút phức tạp.
Thẩm Lưu Quang nghiêm túc nói: "Đên lúc đó ta nằm xuống, ngươi cứ đè chân ta lại là được."
Tiêu Dực nhịn không được bổ não hình ảnh này trong đầu một chút, biểu tình có chút vi diệu.
Sau đó, Thẩm Lưu Quang nằm ngang lại, Tiêu Dực đè chân ai kia.
Bầu không khí bỗng yên lặng trong hai giây, Dung vương điện hạ vô cùng khiếp sợ, không ngờ lại có tư thế phản nhân loại thế này.
Đang đi vào cõi thần tiên, Tiểu nhân sâm đột nhiên "Ớ" một tiếng, ôm đầu, nửa người trên vươn thẳng lên, cùng đối mặt với Tiêu Dực.
Tiêu Dực: "..."
Thẩm Lưu Quang đỏ mặt, từ từ nằm xuống, qua vài giây sau lại ngồi dậy, giường lay động mấy cái.
Tiêu Dực: "..."
Red: động tác gập bụng đó các bác ạ! :)
Thẩm Lưu Quang thở phì phò, có chút không giải quyết được: "Biểu tình của ngươi sao kỳ kỳ vậy?"
"Không có gì." Tiêu Dực lãnh tĩnh nói.
Đến tột cùng hắn đang nghĩ cái gì...khụ khụ, Tiêu Dực ho nhẹ, không dám nhìn thẳng y.
Mỗi lần Thẩm Lưu Quang ngồi dậy thì hai người càng kề sát, lúc đầu không có gì, nhưng về sau thì càng thấy có gì đó sai sai.
"Hầy..." Tiểu nhân sâm hơi mệt chút, hừ một tiếng, gãi cho tâm Tiêu Dực ngứa.
Lần ngồi dậy tiếp theo, đường nhìn hai người như gần trong gang tấc. Hơi thở Tiêu Dực liền rối loạn, hầu kết khẽ động, lẳng lặng nhìn y.
Khuôn mặt Thẩm Lưu Quang đỏ bừng, từ từ nằm xuống, toàn thân phát nhiệt nóng bừng.
Tiêu Dực xấu xa chọt cái bụng nhỏ của y.
Tiểu nhân sâm lập tức ngã ngửa, gian nan đứng dậy, mặt hồng hồng, trừng hắn: "Đừng có giỡn."
Vừa dứt lời, Tiêu Dực "chụt" một cái trên khóe miệng y.
Tiểu nhân sâm đỏ mặt, ngã người về phía sau.
Tiêu Dực nhân cơ hội đè ai kia xuống, trán chạm trán, môi như có như không chạm vào nhau.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Tiểu nhân sâm bị Dung vương điện hạ mê hoặc đến ngu người rồi, ngực như tê dại, sau đó y quyết đoán đạp thẳng người kia bay xuống giường.
...
Dung vương điện hạ bình tĩnh ngồi trên ghế, ưu nhã uống trà, nhìn Tiểu nhân sâm bày ra đủ loại tư thế uốn éo trên giường.
Uốn một hồi hắn thấy mình muốn cương luôn!
Hồi lâu sau, người trên giường dừng lại. Thẩm Lưu Quang sờ sờ bụng mình, thấy nó cứng lên một ít liền cảm thấy tràn đầy thành tựu. Y len lén quan sát Dung vương điện hạ, sau đó ánh mắt dừng lại trên đùi mình, mặt nhỏ chậm rãi đỏ lên.
Ấy vậy mà chân mình làm được nhiều tư thế ghê nhở? Tiểu nhân sâm vô cùng thắc mắc nhưng cảm thấy sự mềm dẻo của mình còn tốt hơn tên kia ấy chứ.
"Ngươi sờ xem." Thẩm Lưu Quang giơ cái bụng, khoe khoang với Tiêu Dực.
Dung vương điện hạ bình tĩnh vươn móng sờ sờ, mềm, mịn, xúc cảm rất tốt.
Đôi mắt trong suốt của Tiểu nhân sâm nhìn hắn: "Có phải cứng hơn trước hông?"
Dung vương điện hạ nói dối: "Ừ."
Tiểu nhân sâm đắc ý ngẩng đầu: "Ở trước mặt ta, có phải ngươi rất tự ti không, không ngóc đầu lên được?"