Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânHai mươi phút trôi qua, di động của Cố Diễm vẫn yên tĩnh.
Lần đầu tiên trong cuộc đời anh đợi điện thoại của một người phụ nữ.
Hai mươi phút ngắn ngủi này so với thời gian bước qua tuổi hai mươi còn dài hơn.
Giống với một oán phụ, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào màn hình di động, sau đó nháy mắt lại hoài nghi di động của mình bị hỏng, hoặc là không có tiền điện thoại.
Loại này chỉ có phụ nữ mới trải qua, thế nhưng lại xuất hiện ở trong cuộc đời của anh.
Không thể tưởng tượng lại hoang đường đến cực điểm.
Cố Diễm lại nhìn chằm chằm màn hình di động một lát.
Cảm xúc ở đáy mắt phức tạp.
Như thế nào anh lại coi trọng một cô gái có chỉ số EQ nằm ở hàng số âm?
Cố Diễm bất đắc dĩ đem điện thoại cất vào túi.
Cầm gạt tàn cùng thuốc la đi ra ban công.
Ngoài cửa sổ.
Trời còn chưa tối.
Xe trong tiểu khu người ra người vào.
Thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày.
Trong phòng của anh lại vô cùng lạnh lẽo.
Đốt thuốc lá, mới vừa hút được một nửa, thì Thẩm Nghiên gọi điện thoại đến, hỏi Cố Diễm có thời gian đi hội sở chơi hay không, còn nói: "Tưởng Bách Xuyên cũng đến, cậu có đến hay không?"
Cố Diễm đáp, "Tại sao cậu ta lại đến?"
Thẩm Nghiên: "Hình như là Triệu Phương Châu hẹn cậu ấy, nói là bàn về sự tình của Internet tài chính."
"Tớ lập tức đến ngay." Cố Diễm dập tắt thuốc lá.
Thay quần áo, trước khi ra cửa Cố Diễm lại gửi một tin nhắn cho Khâu Lê: 【 buổi tối anh đi hội sở, sau khi trở về sẽ cùng em video. 】
Còn chưa tới hội sở, Cố Diễm lại nhận được tin nhắn của Thẩm Nghiên: 【 Triệu Tiêu Quân cùng Triệu Phương Châu cũng tới, cậu... nên suy xét là nên tới hay không tới. 】
Cố Diễm không trả lời, vẫn đi đến hội sở.
Hội sở.
Triệu Phương Châu cũng không có bàn công việc với Tưởng Bách Xuyên, mà đang cùng bọn Thẩm Nghiên đánh bài.
Triệu Tiêu Quân ngồi ở bên cạnh anh ta, cúi đầu chơi di động.
Nghe được động tĩnh, bọn họ cùng lúc quay đầu lại.
Trước đó Triệu Tiêu Quân không biết Cố Diễm sẽ đến, cũng là vừa mới nghe nói.
Từ lúc bắt đầu biết Cố Diễm sẽ tới, tâm trạng cô ta như thế nào cũng không bình tĩnh lại được.
Giống như mưa rền gió dữ trên mặt biển.
Sóng gió mãnh liệt.
Cô ta vẫn luôn nhìn Cố Diễm, đêm nay anh mặc áo sơmi trắng, cùng với quần tây màu đen.
Sự phối hợp này đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
Lại làm người khác không thể rời mắt.
Cố Diễm đơn giản chào hỏi, liền đi đến khu nghỉ ngơi tìm Tưởng Bách Xuyên, một cái ánh mắt dư thừa cũng chưa cho cô ta.
Triệu Tiêu Quân thở dài dưới đáy lòng.
Đến bây giờ cô ta vẫn chưa hiểu, Khâu Lê là người không có chủ kiến như vậy, IQ và EQ đều giống với những người phụ nữ bình thường như thế nào lại hấp dẫn được Cố Diễm?
Diện mạo cô ta cũng không thua Khâu Lê cái gì.
Gia thế hai nhà cũng không khác nhau lắm.
Về khía cạnh năng lực cá nhân, rõ ràng cô ta cao hơn Khâu Lê một bậc.
Nhưng chỉ một cái liếc mắt Cố Diễm cũng không muốn nhìn cô ta.
Triệu Tiêu Quân đặt điện thoại sang một bên, cầm lấy ly thủy tinh, uống sạch nước trái cây.
Ánh mắt không tự giác mà dừng ở khu nghỉ ngơi bên kia.
Hai người đàn ông cường thế lại lóa mắt.
Đế Đô có bao nhiêu thiên kim danh viện đem lòng ái mộ bọn họ.
Nhưng bọn họ lại đi ngược, chọn tới chọn lui, chọn phụ nữ đều làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Cố Diễm ngồi xuống sô pha đối diện Tưởng Bách Xuyên, hai chân Tưởng Bách Xuyên tự nhiên gác vào nhau, lười biếng dựa vào sô pha, đang gọi điện thoại, mười mấy phút sau, công tác qua điện thoại mới kết thúc.
Khu nghỉ ngơi cách khu chơi mạt chược một khoảnh cách, bên kia bọn họ cãi nhau, bên này nhỏ giọng nói chuyện, bên kia không nghe thấy.
Cố Diễm khẽ nhếch cằm vào bàn mạt chược bên kia: "Sự tình nói xong rồi sao?"
Tưởng Bách Xuyên cất di động, nhàn nhạt nói: "Không có nói xong cái gì."
Cố Diễm liếc mắt nhìn Tưởng Bách Xuyên một cái, "Có ý gì?"
Tưởng Bách Xuyên hỏi một đằng trả lời một nẻo, hỏi Cố Diễm: "Muốn uống rượu vang đỏ hay không?"
Cố Diễm suy nghĩ, "Uống một chút đi."
Ngày thường anh rất ít khi uống rượu.
Đôi khi tăng ca sẽ rất mệt, về đến nhà cũng ngủ không được, liền sẽ uống một chút rượu vang đỏ.
Tưởng Bách Xuyên cho người phục vụ đem rượu giấu ở hầm rượu ngầm của hội sở lấy ra, lúc này điện thoại lại vang lên, nhìn vào, là điện thoại trong nhà.
Tưởng Bách Xuyên đứng dậy, tìm một chỗ yên tĩnh để nghe máy.
Di động Cố Diễm cũng vang lên, là Thu Thu gửi tới: 【 em mới từ nhà ga đi ra, đang ở trên đường về Tiểu Thành. 】
Cố Diễm: 【 ừ, ăn cơm chiều chưa? 】
Khâu Lê: 【 không, đến Tiểu Thành sẽ ăn, bên đó đồ ăn vặt cực kỳ nhiều, đều là những thứ mà lúc trước em chưa ăn qua, Trần Lập Đông nói đêm nay sẽ mang em cùng Dung Thâm đi ăn. 】
Sau đó lại gửi một vài cái biểu cảm chảy nước miếng.
Cố Diễm: "..."
Trả lời Khâu Lê: 【 đừng tham ăn, dạ dày sẽ không thoải mái. Trở về khách sạn sớm một chút 】
Khâu Lê gửi tới một cái ảnh động, một con mèo nhỏ đáng yêu trợn to hai mắt, trên hình ảnh còn có mấy chữ: 【 anh nói em đều nghe 】
Cố Diễm nhìn ảnh động này như thế nào lại cảm giác được biểu cảm của con mèo nhỏ cực kỳ bằng mặt không bằng lòng.
Rất giống với biểu tình của cô khi còn nhỏ.
Lại dặn dò Khâu Lê: 【 ăn ít thịt nướng, đừng uống đồ uống lạnh. 】
Khâu Lê: 【 chào ngài, tôi hiện tại có việc không ở đây, trong chốc lát lại liên hệ với ngài. 】
Cố Diễm: "..."
Tưởng Bách Xuyên đã kết thúc trò chuyện trở về.
Cố Diễm rời khỏi cửa sổ nói chuyện phiếm, bị câu nói kia của Thu Thu làm cho có chút buồn ở ngực.
Người phục vụ đem rượu vang đỏ tới, đổ ra hai ly, đem cốc có chân dài đặt ở trên bàn trà, lại lui về mạt chược bàn bên kia, bọn họ tiếp tục đề tài vừa rồi.
Tưởng Bách Xuyên nói: "Triệu Phương Châu nhờ người hẹn tớ, chính là không xem mặt đường tăng còn muốn xem mặt Phật."
Cố Diễm cầm ly lên, "Vốn dĩ cậu không có ý đồ hợp tác với bọn họ?"
Tưởng Bách Xuyên: "Xác thật tớ đối với cung ứng liên tài chính B2B có cảm thấy hứng thú, cũng chuẩn bị thực hiện, nhưng không có tính toán hợp tác với Phương Quân."
Cố Diễm cười: "Chỗ nào của Phương Quân đã trêu chọc cậu?"
Tưởng Bách Xuyên uống nhẹ một ngụm rượu vang đỏ, nói thẳng không cố kỵ: "Tớ không thích cùng những người có tâm tư nhỏ bé giao tiếp, đặc biệt là phụ nữ, mệt tâm lại phiền toái."
Cố Diễm hiểu lời nói của Tưởng Bách Xuyên có ý gì, lúc trước Triệu Tiêu Quân phát cái Weibo kia, người trong nghề xem đã hiểu, tâm tư phụ nữ phức tạp, đánh lên việc làm ăn xác thực là rất mệt.
Cố Diễm lắc lắc ly rượu vang đỏ, chạm vào ly của Tưởng Bách Xuyên một chút, cũng chưa nói cái gì.
Tưởng Bách Xuyên nhìn chằm chằm Cố Diễm một lát, như có suy tư gì.
Cười như không cười: "Lúc này không phải cậu nên khuyên tớ hợp tác với bọn họ mới đúng?"
Trung Doãn là đại cổ đông tập đoàn Phương Quân, kiếm tiền từ B2B của Phương Quân, chẳng khác nào Cố Diễm cũng có thể đa phần hồng.
Cố Diễm đối với việc này còn chưa thể hiện thái độ, anh còn chưa có nhìn thấu.
Uống một ngụm rượu vang đỏ, Cố Diễm mới nói: "Tớ là một thương nhân chân chính, nhưng tớ cũng là một người đàn ông vì người phụ nữ của mình."
Ngừng lại, lại nói: "Con người