Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTriệu Tiêu Quân thấy Cố Diễm ngồi một mình ở khu nghỉ ngơi, liền muốn đứng dậy đi qua.
Nhưng đột nhiên Cố Diễm đứng lên, đi về phía bọn họ nói, "Các cậu chơi đi, tớ về trước."
Thẩm Nghiên ngậm thuốc lá, híp mắt lại: "Tưởng Bách Xuyên về nhà là muốn chăm vợ con, cậu về nhà làm cái gì? Thu Thu lại đang ở nơi khác."
Cố Diễm giải thích ngắn gọn: "Video."
Mọi người: "..."
Khó lòng phòng bị ăn một đợt thức ăn cho chó.
Sau khi Cố Diễm đi ra, chuẩn bị lấy di dộng gửi tin nhắn cho Thu Thu, chợt nghe thấy có người ở phía sau gọi anh.
"Cố Diễm."
Triệu Tiêu Quân bước nhanh đi tới.
Cố Diễm xoay người, biểu cảm nhạt nhẽo.
"Có việc?"
Triệu Tiêu Quân đi có chút nhanh, nỗ lực thu lại cảm giác sốt ruột.
Cô ta gật gật đầu, bình phục xong mới nói: "Chuyện trên Weibo, thực xin lỗi."
Cố Diễm hơi hơi gật đầu: "Tôi đã biết."
Sau đó xoay người liền đi.
Triệu Tiêu Quân lại đi theo anh: "Cố Diễm, sự tình không phải như anh nghĩ, anh đối với em có hiểu lầm, em không phải cố ý làm như vậy."
Cố Diễm dừng chân, "Là cái gì đều đã không quan trọng, tôi còn có việc."
Đôi tay Triệu Tiêu Quân hơi hơi nắm chặt: "Em không biết nên biểu đạt như thế nào."
Nói xong cô ta thở dài, "Nếu công ty của Khâu Lê xuất hiện phiền toái, anh khẳng định cũng sẽ sốt ruột lo lắng, thậm chí làm ra sự tình không có lý trí."
Cô ta ngước mắt nhìn Cố Diễm: "Cố Diễm, em cũng giống nhau."
Lời ngầm, công ty của anh có phiền toái, cô ta mới không lý trí như vậy.
Ngay sau đó lại nói: "Mang cho anh rắc rối lớn như vậy, em thực xin lỗi, về sau sẽ không lại phát sinh nữa."
Cũng không cho Cố Diễm cơ hội, cô ta liền xoay người rời đi.
Cố Diễm buông thõng hai tay, nhìn bóng dáng Triệu Tiêu Quân như có suy tư gì.
Một lát sau, anh nâng bước rời đi.
Mà giờ phút này, Khâu Lê ở Tiểu Thành xa xa kia, đang cùng Dung Thâm ăn đồ nướng BBQ.
Trần Lập Đông đưa bọn họ đến bên này, anh biết quan hệ cá nhân của Khâu Lê với Dung Thâm không tồi, anh ở chỗ này cũng không nói được gì, liền tìm cái cớ rời đi.
Quán nướng ven đường.
Khâu Lê cùng Dung Thâm tìm một cái bàn sạch sẽ ngồi xuống.
Đêm nay cũng không tệ lắm, có gió.
Gió thổi qua, rất mát mẻ.
Trong không khí tràn ngập mùi vị của thịt dê và than củi.
Khâu Lê đang nhìn chằm chằm vào lò nướng BBQ.
Dung Thâm cười: "Thèm như vậy sao?"
Khâu Lê: "..."
Quay đầu lại, phản bác: "Không phải thèm, mà là đói."
Dung Thâm cười mà không nói.
Gọi bà chủ đem ra hai chai bia lạnh.
Khâu Lê nhìn đến bia liền nghĩ đến lần trước cô say đến bất tỉnh nhân sự.
Lần đó cũng là uống cùng với Dung Thâm.
Đó là một hồi ức cực kỳ không hay.
Đoạn thời gian kia, cả người cô đều suy sụp đến cả hỏng mất.
Trừ bỏ người nhà, cơ hồ cô đều chặt đứt liên hệ cùng với người ngoài.
Lúc ấy là một ngày tuyết rơi lớn.
Ngày đó tâm trạng cô rơi đến thung lũng.
Cô không dám đi một mình đến quán bar uống rượu.
Cô liền đi siêu thị mua bia về nhà.
Vừa lúc đó Dung Thâm cũng đến Thượng Hải công tác, ba cô cho Dung Thâm mang cho cô một ít quần áo lại đây, lại mang cho cô không ít đồ ăn ngon.
Cô nói với Dung Thâm cô muốn đến quán bar.
Dung Thâm bắt đầu không đồng ý, nói thời tiết không tốt, tuyết lại lớn.
Ban đêm lái xe không an toàn.
Còn nói, nếu cô muốn uống, anh ta cùng cô ở nhà uống.
Nhưng cô bướng bỉnh một hai phải đi quán bar.
Cô không biết sống mơ mơ màng màng là thể nghiệm như thế nào.
Nhưng lúc say chắc chắn sẽ tỉnh táo hơn một chút.
Lúc ấy Dung Thâm nhìn ra cảm xúc của cô không ổn, liền gọi điện cho ba cô, cô không biết rốt cuộc bọn họ đã nói cái gì, sau khi treo điện thoại, Dung Thâm liền mang cô đến quán bar.
Buổi tối kia, cô chỉ làm hai việc.
Uống rượu.
Nhớ Cố Diễm.
"Nghĩ cái gì vậy?" Dung Thâm nhìn bộ dáng đặc biệt xuất thần của cô hỏi.
Khâu Lê hoàn hồn, cười nhạt: "Nghĩ nướng thịt dê như thế nào mà chưa chín."
Dung Thâm cũng cười cười, không hỏi nhiều, mở ra chai bia bắt đầu rót, vừa mới đổ được nửa ly giấy, Khâu Lê liền kêu dừng, "Đủ rồi đủ rồi, uống say khó chịu."
Dung Thâm: "Đây là bia bình thường, với tửu lượng của cô, uống năm bình cũng chưa say."
Khâu Lê cầm non nửa ly bia lên, ngăn cản Dung Thâm: "Nhưng lần trước tôi uống chưa đến một ly, liền say trời đen kịt."
Dung Thâm không tiếp tục miễn cưỡng cô, đổ cho chính mình một ly, ngước mắt nhìn Khâu Lê: "Lần trước cô uống chính là Snake Venom."
Khâu Lê ấn đường nhíu lại, "Lần trước không phải tôi uống Thiển Phấn Tượng?"
Dung Thâm bất đắc dĩ nói: "Đầu tiên cô uống lên non nửa bình Thiển Phấn, sau đó cô cảm thấy không có hương vị, một hai phải cho nhân viên pha chế lấy cho cô Snake Venom."
Lúc ấy, cô uống lên non nửa bình liền bắt đầu điên khùng.
Trong chốc lát khóc, trong chốc lát cười.
Còn nói, "Hôm nay là sinh nhật Cố Diễm, chính là... Có người chúc mừng cho anh ấy."
Cô nói xong nước mắt liền rơi xuống.
Nhưng khóe miệng còn cười, là nụ cười miễn cưỡng.
Nói xong lại bắt đầu uống bia.
Ngày đó từ quán bar đi ra, đã là rạng sáng.
Tuyết rơi đầy trời.
Thượng Hải hiếm khi có tuyết rơi.
Trên mặt đất đã chồng chất một tầng.
Cô ngồi xổm xuống, ăn vạ ở lối đi bộ không đi.
Anh ta hỏi cô có phải có chỗ nào không thoải mái hay không.
Cô lắc đầu, vươn đôi tay: "Tôi muốn trượt tuyết."
Anh trố mắt: "Trượt như thế nào?"
Cô nói: "Anh kéo tôi là được nha, hai chân của tôi chính là ván trượt."
Sau đó hơi hơi ngửa đầu, mắt say lờ đờ mông lung.
Lại nói với anh ta lúc cô còn nhỏ: "Trước kia Cố Diễm cũng mang tôi trượt tuyết như vậy, tôi ngồi xổm trên tuyết, anh ấy kéo tay tôi, chơi rất vui."
Nhưng ngày hôm đó tuyết đọng trên đất quá cứng, không thể chơi.
Lại không đành lòng làm cô thất vọng, chỉ có thể làm theo ý của cô.
Anh ta muốn duỗi tay bắt được tay cô, chợt cô rút tay về.
Trong miệng lẩm bẩm, "Cố Diễm nói, con gái không nên tùy tiện cho người khác dắt tay."
Anh ta dở khóc dở cười.
Sau đó, men rượu ngấm vào, cô chịu đựng không nổi.
Sau khi bế cô lên xe, dạ dày của cô có chút không thoải mái, luôn nhích tới nhích lui, còn muốn thay anh ta lái xe.
An toàn, anh ta đem xe đỗ ở bãi xe của quán bar.
Cõng cô đi một đường trở về.
...
Thịt dê nướng xong, bánh nướng áp chảo cũng đã chín.
Khâu Lê dùng nước khoáng rửa tay một chút, cầm bánh nướng áp chảo cuốn lại thịt dê, cô không xác định, lại hỏi một lần: "Vừa nãy Trần Lập Đông nói gì tôi cũng không nhớ, là ăn như vậy phải không?"
Dung Thâm hoàn hồn,