Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânĐây là lần đầu tiên Cố Diễm đến văn phòng của Khâu Lê, cô đang gọi điện thoại để giải quyết công việc nên anh ngồi trên ghế salon nhìn quanh căn phòng một lần.
Không tính là rộng rãi, chỉ lớn bằng một phần ba văn phòng của anh.
Bố cục cũng đơn giản.
Tủ sách sát vách tường, trên đầu tủ trang trí bồn nước trồng lục la(*), để trong chậu hoa kính trong suốt, có thể nhìn thấy màu sắc rực rõ của mấy hòn đá nhỏ.
(*) Cây trầu bà vàng
Lục la đã rũ xuống, xanh ngắt ướt át, sinh cơ dạt dào.
Sau đó là một cái bàn làm việc, bên phía anh ngồi có một loạt ghế sô pha, sát cửa sổ còn có mấy bồn lục la.
Trong phòng làm việc chỉ có những thứ này.
Khâu Lê vẫn còn đang nghe điện thoại, Cố Diễm cầm ly cà phê lên uống mấy ngụm, cà phê hoà tan nhanh, khẩu vị không ra gì, anh nhíu ấn đường lại, cuối cùng cũng nuốt xuống.
Lơ đãng nhìn về bàn làm việc của cô, trên góc bàn có đặt con ve sầu hàng mỹ nghệ làm bằng ngọc bích.
Anh hơi giật mình, cô thích ve đến bao nhiêu?
Lúc còn bé anh đã cho cô một con ve, cho nên là có liên quan đến lúc đó sao?
Lúc ấy không biết ông nội bắt được một con ve nhộng ở chỗ nào, anh chơi một lúc, trước khi ngủ liền phóng nó đến vườn hoa hồng nguyệt quý của nhà mình.
Sáng sớm hôm sau.
Phía dưới cửa sổ phòng anh có tiếng kêu tất tất tác tác, sau đó là nhỏ giọng gọi tên anh, lại cầm cây gậy nhỏ gõ vào cửa gỗ.
Không cần nghĩ cũng biết là Thu Thu.
Mỗi sáng cô đều đúng giờ hơn đồng hồ báo thức đến gõ cửa sổ phòng anh, cũng không phải gọi anh rời giường, mà chính là nghịch ngợm gây sự.
Tỉnh dậy rồi ngủ lại cũng không được, anh đi đến bên cửa sổ mở cửa ra, vốn định mắng cô hai câu nhưng lúc nhìn thấy cô, cô mặc một bộ quần áo màu trắng bằng lụa mỏng, hai tay cầm lấy một góc của cửa gỗ, chớp chớp hàng mi dày và dài kia, nhìn anh toét miệng cười.
Làm nũng gọi một tiếng: "Anh trai."
Mặc dù đêm hôm trước anh còn làm mặt lạnh với cô, có thể sau một giấc ngủ cô đều quên hết, không chút nào để ý.
Sau đó cô chỉ chỉ cây hoa hồng nguyệt quý, "Anh xem kìa."
Giống như là phát hiện thế giới mới, trong ánh mắt đều là kinh ngạc vui mừng và hưng phấn.
Anh vừa cúi đầu nhìn, là một con ve vừa mới lột xác, xác ve màu nâu đen vẫn còn đang nằm trên đầu cành hoa hồng nhỏ, con ve màu trắng phấn dính chặt cây hoa, trên cánh ve trong suốt lại mỏng còn đọng một vài giọt sương.
Một sinh mệnh nho nhỏ vừa được sinh ra, nó còn không có cách để giương cánh bay đi.
Thu Thu nhỏ giọng nói: "Anh trai, em rất thích nó."
Cô dùng ngón tay út tròn tròn chạm nhẹ cánh ve.
Hai cánh ve nhanh chóng gập lại, nó có chút khẩn trương để thích ứng hoàn cảnh và vận mệnh mới của mình.
Anh cũng không lên tiếng.
Hai mắt Thu Thu nhìn anh đầy mong đợi: "Anh trai."
Đó là lần thứ nhất anh có thái độ tốt như vậy với cô, "Cho em."
Lại căn dặn một câu: "Đừng làm cho nó chết."
Khuôn mặt nhỏ của cô vui mừng nở hoa, trong mắt đều là ý cười.
Tặng cho anh một cái hôn gió, sau đó cầm bồn hoa hồng nguyệt quý này mang về nhà.
Bồn hoa hồng cũng không tính là nặng, thế nhưng với một bé gái bốn năm tuổi, vẫn có chút vất vả.
Nhìn bóng người nhỏ bé đi liểng xiểng kia, dĩ nhiên anh cũng không nghĩ ra nên mang chậu hoa về nhà giúp cô.
Cho đến sau này con ve đó như thế nào rồi, anh cũng không quan tâm.
"Rất buồn chán phải không anh?" Khâu Lê đã ngồi lên đùi của anh từ lúc nào.
Cố Diễm cười nhạt: "Cũng được."
Đặt ly cà phê lên khay trà, hai tay ôm lấy cô: "Xong rồi hả?"
Khâu Lê gật đầu rồi cào cào hầu kết của anh.
"Đừng nghịch." Cố Diễm có chút ngứa, né về phía sau một chút.
Khâu Lê nghe lời, lại không tiếp tục nghịch nữa, áo sơ mi của anh đã mở ra mấy khuy, cô dùng ngón tay út nhét vào bên trong khuy áo.
Cố Diễm: "..."
Anh lại ôm cô chặt thêm một chút, hôn nhẹ lên môi cô, "Bao nhiêu tuổi rồi hả?"
Khâu Lê cười, tiếp tục nghịch áo của anh.
Cố Diễm hỏi cô: "Thích ve như vậy sao?"
Khâu Lê gật đầu, "Đúng vậy, từ nhỏ đã thích."
Cố Diễm nhịn không được mà xác minh suy nghĩ của mình: "Cũng bởi vì anh đã đưa cho em một con ve sao?"
Nói xong, anh nhìn cô một cách chăm chú.
Khâu Lê vừa mừng vừa sợ: "Anh còn nhớ hả?"
Cố Diễm gật đầu.
Khâu Lê lẩm bẩm một câu: "Em cho là anh đã sớm quên rồi."
"Làm sao có thể?" Giọng nói của anh cũng rất trầm, như là tự nhủ.
"Này!" Cố Diễm ngoắc ngoắc cằm của cô.
Khâu Lê ngẩng đầu: "Sao vậy?"
Cố Diễm hỏi cô: "Bên hồ cạnh nhà em có nhiều ve như vậy, có phải cũng có liên quan đến em không?"
Khu dân cư xa hoa hiện đại, làm sao có khả năng có nhiều tạp âm như vậy tồn tại.
Khâu Lê nằm nhoài trong lồng ngực của anh: "Anh đoán xem."
Cố Diễm dùng cằm chà xát trên đỉnh đầu cô, văn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng của bình xịt khí.
Anh vén tóc rối của cô ra sau tai, nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ: "Đi thôi, đi nhà ăn ăn cơm."
Khâu Lê lười biếng nói: "Em đã ăn rồi, bây giờ sẽ cùng anh đi ăn."
Cố Diễm: "..."
Xem như mình đang nghe lầm: "Em nói cái gì?"
Khâu Lê: "Em ăn rồi nha, đầu bếp làm tôm um dầu, để lạnh sẽ ăn không ngon cho nên hôm nay em liền ăn cơm sớm, còn ăn nửa đĩa rau xanh, anh thấy em có ngoan không?"
Nói xong, cô ngửa đầu, nhìn anh.
Trong nụ cười đều là giảo hoạt.
Cố Diễm bất đắc dĩ thở dài, "Em đi ăn lúc anh trên đường đến đây?"
Khâu Lê gật đầu.
Sợ lúc anh đến rồi cô không có thịt ăn, liền đi đến nhà ăn sớm ăn bữa trưa, vừa ăn xong không bao lâu, anh đã đến phòng làm việc của cô.
"Thu Thu, lúc trước em đã đồng ý với anh như thế nào?" Cố Diễm xụ mặt hỏi.
Khâu Lê làm càng, mở thêm mấy khuy áo sơ mi của anh, đem mặt chôn chặt vào bên trong áo sơ mi anh, dùng áo sơ mi che lại hai tai: "Anh nói cái gì? Em không nghe thấy."
Cố Diễm bị chọc tức mà bật cười, cảm giác vô lực như đấm vào bông.
"Ngồi dậy!"
Khâu Lê: "Cái gì? Anh nói cái gì? Nói to lên một chút?"
Cố Diễm: "..."
Dứt khoát đẩy tay cô ra, để hai tay của cô ra phía sau lưng cô, dùng sức kéo cô ra khỏi lồng ngực anh, "Thu Thu, nhìn anh!"
Khâu Lê mắt điếc tai ngơ, rũ mắt, nhìn trái nhìn phải cũng không ngẩng lên nhìn anh.
Cố Diễm nhìn cô: "Ăn ít thịt ăn nhiều rau rất khó khăn sao? Hả?"
Khâu Lê không lên tiếng.
Cố Diễm: "Nói chuyện!"
Lúc này Khâu Lê mới nhìn anh, dẩu môi nói: "Hung dữ cái gì mà hung dữ, không nhớ rõ lúc ôm em gọi em là bảo bảo sao? Hả?"
Cố Diễm: "..."
Chớp mắt.
Hầu kết lăn lên lăn xuống.
Mỗi lần thân mật, anh đều rất thích gọi cô là bảo bảo.
Cô lại chơi xấu dùng ánh mắt khiêu khích giằng co với anh.
Cố Diễm bị nghẹn trong lòng không thể nói ra được, cuối cùng là bị chọc tức mà bật cười.
Đánh mạnh lên mông cô hai cái.
Bây giờ anh đều có thể dự kiến được, tháng ngày cô cùng thịt đấu tranh vẫn còn sớm lắm.
Sau đó Khâu Lê cùng anh ra ngoài ăn bữa trưa đơn giản, lúc ăn cơm, Khâu Lê hỏi anh quay chương trình như thế nào, rồi lại hỏi đến Đường Đường.
Cố