Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânKhâu Lê cười đủ rồi rồi nghiêng đầu nhìn Cố Diễm, anh đang ngồi đưa lưng về phía cô, cho nên cô cũng không nhìn thấy được cảm xúc trên mặt của anh.
Cô vòng qua sô pha, đến gần anh.
Cố Diễm đang cúi đầu xem di dộng, sắc mặt nhàn nhạt.
Khâu Lê le lưỡi, cho rằng mình đã nghịch quá trớn, anh mất mặt nên không vui.
Cô ngồi xuống dựa vào anh, ôm lấy tay anh, cũng không có nói chuyện, đặt trán lên vai anh, nhẹ nhàng gọi anh một tiếng: "Ông xã."
Cố Diễm ừ một tiếng như là qua loa, vẫn đang còn nhìn di động.
"Ông xã." Khâu Lê lại hờn dỗi gọi một tiếng, anh vẫn không phản ứng nhiều lắm, cô hơi đứng dậy, cắn lấy môi dưới của anh.
Anh vẫn cứ thờ ơ, nhưng cũng không có gì là thiếu kiên nhẫn.
Khâu Lê dùng tay che lại màn hình di động, không cho anh xem, Cố Diễm bất đắc dĩ nhìn cô: "Đừng nghịch, anh đang làm việc."
Giọng điệu vẫn là sủng nịnh.
"Không được làm việc." Cô bắt đầu vô cớ gây rối.
Cô dang chân ngồi lên đùi anh, cả người dán chặt lấy ngực anh, hai tay giữ lấy cổ anh, cũng không quản anh có làm việc hay không, cô đưa môi của mình lên.
Cố Diễm rũ mắt nhìn cô, đối diện vài giây rồi ánh mắt chuyển qua đôi môi óng ánh đầy đặn của cô, nhưng cũng chỉ hôn qua như chuồn chuồn lướt nước.
Nghiêng đầu, tiếp tục làm việc trên di động.
Khâu Lê không cảm thấy thoả mãn, cô liền ngậm lấy môi trên của anh, nhẹ nhàng mút vào, sau đó dùng sức gặm cắn, như là phát tiết bất mãn trong lòng.
Cô bắt đầu lục lọi mở khuy áo sơ mi của anh, Cố Diễm cũng không ngăn cản, cũng không chủ động phối hợp, mặc cho cô cắn, hôn, tuỳ ý để cho cô sờ soạng khắp ngực anh, lúc tìm thấy nơi mẫn cảm của anh, cô còn phẫn hận dùng sức xoa nắn mấy cái.
Cố Diễm bất đắc dĩ dưới đáy lòng: "..."
Một tay anh đỡ lưng cô, một tay giơ cao di động, sau khi nhìn thấy màn hình, anh nhấn nút một cái, trong phút chốc trong phòng đã tối đen.
Khâu Lê sợ hãi nên a một tiếng rồi chui vào trong ngực anh.
Cố Diễm tiện tay ném di động đi, anh cho rằng mình đã ném lên khay trà, kết quả là đụng vào mép bàn, rơi xuống sàn nhà, anh cũng không có tâm tư đi quản cái di động, ôm lấy Khâu Lê: "Không có việc gì, có lẽ là bị cúp điện."
Nhưng thật ra là anh dùng di động trang bị phần mềm cho căn nhà, tắt hết toàn bộ nguồn điện ở trong nhà.
Lúc trước anh ngại phiền toái hơn nữa cũng không cần, vẫn không lắp đặt, vừa nãy anh không có chú ý hôn cô, chính là đang lắp đặt cái này.
Trong nháy mắt anh thấy cô mặc váy đi ra, anh liền đặc biệt muốn cô.
Loại kích động đó, làm thế nào cũng không khắc chế được.
Kỳ thật váy của cô không có hở nhiều như vậy, chỉ là anh đè xuống sự vọng động với cô.
Có lẽ là hai ngày nay bị đói lả.
Khâu Lê vùi trong lồng ngực của anh, "Làm sao lại bị cúp điện vậy, sao em không có nghe người ta thông báo."
Cố Diễm: "Mùa hè sử dụng điện rất nhiều, có khả năng mạng điện ở đâu đó bị chập mạch."
Khâu Lê tin là thật, cô sợ tối, mặc dù đôi mắt đã thích ứng với bóng tối, có thể nhìn thấy anh nhưng cô vẫn chui vào lồng ngực của anh.
Cố Diễm nâng cằm cô: "Ngoan, không có chuyện gì."
Cúi đầu hôn lên, ôn nhu khuyển quyện, càng giống như động viên tâm trạng bất an của cô.
Trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của cả hai, đôi khi còn có tiếng còi ô tô trong tiểu khu truyền đến, bởi vì có cách âm, có vẻ tiếng còi chói tai đó lại cực lỳ xa xôi.
Từ đêm đó xảy ra sự kiện thịt sợi, đã hai ngày bọn họ không tốt đẹp an tĩnh thân mật như bây giờ.
Khâu Lê cảm thấy hôn nhau sẽ làm cho người váng đầu hoa mắt, đầu óc thiếu dưỡng khí, bởi vì không biết từ lúc nào, váy đã không còn ở trên người cô nữa rồi.
Anh chui đầu vào ngực cô.
Khâu Lê bị khiêu khích đến khó chịu, muốn lùi về phía sau, vừa lúc có chút lạnh, theo bản năng lại kề gần anh, đưa bản thân mình đến miệng sói.
Sau đó cô bị hôn đến cả người đều mềm nhũn tựa trong ngực anh, anh ghé đôi môi nóng bỏng bên tai cô, "Trên đùi anh toàn là nước." Còn rất ác liệt nói một câu: "Của em đó."
Khâu Lê vừa thẹn vừa giận, cắn cổ anh một cái, còn chưa hả giận, lại bấm lưng anh một cái.
Cố Diễm nhịn đau, tách hai chân của mình ra, vì cô ngồi trên người anh nên cả người cũng theo đó mà tách ra, ngón tay của anh nhanh chóng thăm dò vào.
Tiếng ưm kia của Khâu Lê đang nằm ở cổ họng, đã bị nụ hôn của anh ngăn lại.
Theo tốc độ của ngón tay anh, cô cảm thấy mình có chút điên.
Thời điểm anh tăng tốc, cô kêu không được.
Đột nhiên anh chậm lại, cô lại nũng nịu nói: "Đừng có ngừng."
Cố Diễm cười, hôn lên vành tai cô, "Muốn hay không muốn?"
Sau khi Khâu Lê bị đưa lên mây, sụp đổ mà gật đầu, "Muốn anh."
Cố Diễm để cho Khâu Lê tự đến, đây là lần đầu Khâu Lê làm vậy, có chút sợ sệt, sau đó lúc cô ngồi lên, lại là một thể hội tươi đẹp khác.
Bởi vì bị cúp điện cũng không có việc khác để làm nên hai người vẫn dính nhau đến hơn 10 giờ.
Từ ghế sô pha phòng khách đến phòng tắm, rồi lại đến trên giường.
Eo của Khâu Lê đã sắp gãy, cô nằm trên cánh tay của Cố Diễm, mí mắt trên đánh mí mắt dưới, ngáp một cái, hỏi anh: "Mấy giờ mới có điện vậy anh? Không có điện thì không thể xem được chương trình phỏng vấn."
Cố Diễm hôn nhẹ trán của cô: "Ngày mai xem phát lại."
Khâu Lê cọ cọ ở hõm vai anh: "Dùng di động xem đi."
Cố Diễm: "Không có mạng nên không thể xem được, dung lượng cũng đắt, em ngủ đi."
Khâu Lê đã quá mệt mỏi, không đến mấy phút cô đã an ổn ngủ.
Chờ cô ngủ thiếp đi, trong nhà liền có điện.
Rất nhiều năm sau này, lúc Thu Thu làm loạn với anh vì không chịu ăn rau, anh lại không cho cô ăn thịt, anh đều dùng biện pháp cúp điện này để thu thập cô.
Mười lần như một.
Sáng sớm ngày mai.
Cố Diễm và Thu Thu vẫn còn đang trong giấc mộng thì đã bị tiếng chuông di động của Cố Diễm đánh thức, Thu Thu bất mãn rầm rì hai tiếng, Cố Diễm vội vàng để điện thoại sang chế độ yên lặng.
Cầm di động lên nhìn, là điện thoại của mẹ anh.
Anh ấn nút nhận cuộc gọi, "Alo, mẹ ạ."
Giọng nói của mẹ Cố rất nhỏ: "Thu Thu có đang bên cạnh con không?"
Cố Diễm: "..."
Đại não đã tỉnh táo mấy phần.
Chớp mắt, không đáp mà hỏi lại: "Làm sao vậy ạ?
Anh cúi đầu nhìn người trong lòng mình, lúc này mới ý thức được, nhưng lại cảm thấy mấy câu nói anh nói trên truyền hình không đủ để đoán ra người đó là Thu Thu.
Mẹ Cố: "Đứa nhỏ này, hỏi con có một câu thôi sao mà tốn sức dữ vậy?!"
Cố Diễm nói: "Con chưa có tỉnh ngủ."
Mẹ Cố: "... Bây giờ đã sắp tám giờ, làm sao con còn chưa tỉnh! Không phải thường ngày con rời giường lúc sáu giờ rưỡi sao?!"
Cũng không