Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânKhâu Lê vừa nói xong chữ cuối cùng, cả đầu lưỡi đều thắt lại.
Mãi cho đến nói hết câu, Khâu Lê mới ý thức được bởi vì quá khẩn trương nên cô vừa mở miệng đã nói tiếng địa phương.
Cô không hề chớp mắt mà vẫn nhìn chằm chằm sau lưng Cố Diễm, theo thói quen dùng sức cắn môi, mặc kệ đau đớn cô cũng không thể không khẩn trương sau khi thổ lộ, cảm giác cô sắp hít thở không thông.
Hiện tại, Khâu Lê đang chờ đợi một lời tuyên án tù từ Cố Diễm.
Thời gian từ từ qua đi, mỗi một giây đối với Khâu Lê đều là cực hình.
Nếu không phải cuối tuần này Cố Diễm có thể đi xem mắt, cô sẽ không có dũng khí lớn để thổ lộ trong đêm nay.
Loại cảm giác chờ đợi người khác lựa chọn này, cả đời này cô sẽ không lặp lại lần thứ hai.
Cô thật sự sợ anh sẽ ném cô xuống dưới đáy vực.
Không biết thời gian qua bao lâu, giống như đã dài hơn một thế kỷ vậy.
Cũng có thể là dài hơn ba thế kỷ.
Dù sao Khâu Lê cảm thấy, thời gian dài này cũng đủ cho cô đi lên trời rồi lại xuống biển.
Cố Diễm xoay người nhìn Khâu Lê, cuối cùng cũng không mở miệng nói chuyện.
Ánh mắt anh vốn dĩ đã thâm thúy, làm người khác khó có thể nắm lấy.
Hiện tại lại càng như vậy.
Lúc Khâu Lê đứng đối diện với anh, cô hoàn toàn trầm luân vào đôi mắt sâu không thấy đáy kia.
Không có cách nào tự kiềm chế.
Lại mấy mươi giây nữa qua đi.
Vẫn là sự trầm mặc.
Ánh mắt của anh quá sâu, Khâu Lê cũng không hiểu được ánh mắt của anh có ý gì.
Ở trên thương trường nhiều năm như vậy, Cố Diễm luôn luôn lạnh lùng, bất cứ ở thời điểm nào cảm xúc của anh đều sẽ không lộ ra ngoài, cơ hồ đó đã trở thành một loại bản năng của anh.
Lúc mưa gió sắp đến, anh đều có thể bình chân như vại.
Khâu Lê cũng không ôm hy vọng gì, Cố Diễm không nói lời nào, chính là cho cô mặt mũi.
Điều mà cô không muốn nghe nhất chính là chúng ta không thích hợp.
Hoặc là anh vẫn luôn xem em là em gái.
Cũng tốt, mặc kệ là loại nào, anh cũng vẫn chưa nói.
Điều đó đối với cô là sự nhân từ lớn nhất.
Bàn tay nắm then cửa đã bắt đầu tê dại, lòng bàn tay đã bắt đầu ẩm ướt.
Cô thở dài dưới đáy lòng, hơi hơi gật đầu với Cố Diễm.
Lúc Khâu Lê chuẩn bị xoay người, Cố Diễm lên tiếng, "Mấy năm nay em không đến hội sở chơi... Là bởi vì anh?"
Giọng nói của anh trầm thấp lại có chút khàn khàn.
"Vâng."
Đến lúc này, cô không nên giấu giếm điều gì nữa.
Cố Diễm vẫn không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú vào cô, "Em làm B2B thế nào rồi?"
Nghiệp vụ điện tử thương mại vẫn là phần nghiệp vụ khiếm khuyết của công ty của anh, cũng là phần không tốt nhất.
Khâu Lê nhìn anh, không lên tiếng.
Anh không có làm tốt, cô cứ nghĩ anh đã làm tốt.
Trong lòng Khâu Lê có chút đau, không muốn tiếp tục thảo luận với Cố Diễm việc không có ý nghĩa.
Cô nói một câu chúc ngủ ngon với Cố Diễm, mặc kệ anh phản ứng ra sao Khâu Lê kéo cửa nhà ra đi vào.
Cửa đóng lại, Khâu Lê không ngăn được nước mắt chảy xuống, cô chịu đựng không khóc thành tiếng, chạy vào phòng tắm.
Cố Diễm đứng ở ngoài cửa thật lâu, lúc sau hoàn hồn lại mới đi vào nhà, cầm thuốc lá cùng bật lửa ra ngoài ban công.
Cố Diễm hút một lần hết ba điếu thuốc.
Đến điếu thứ tư, vừa mới đưa đến bên môi, anh lại trực tiếp bóp tắt điếu thuốc để vào gạt tàn.
Sau đó xoay người trở về thư phòng.
Cố Diễm ngồi trước máy tính, nhìn những con số, một số đều không xem vào.
Lúc trước vào thời điểm khủng hoảng kinh tế, giá cổ phiếu công ty thấp đến rối tinh rối mù cũng không làm cho anh phiền muộn thế này.
Nhìn chằm chằm máy tính một lát, sau đó Cố Diễm lại tắt máy.
Anh đi đến phòng giữ quần áo thay đồ bơi, rồi đến bể bơi bơi lội.
Trong chung cư có bể bơi trong nhà.
Mấy năm nay anh không đổi chỗ ở cũng bởi vì bể bơi này.
Ngoại trừ vận động ở bên ngoài, anh thích nhất là bơi lội.
Bơi bao nhiêu vòng Cố Diễm cũng không nhớ rõ, cho đến khi bơi kiệt sức, anh mới lên bờ.
Lấy quần áo ở nhà, rồi đi vào phòng tắm.
Anh mở vòi sen ra, nước lạnh chảy từ trên xuống, lướt qua những đường cong cơ bắp quyến rũ, làm thanh tỉnh mỗi tế bào đang quá mức nóng nảy của anh.
Sau khi tắm nước lạnh xong, anh đã bình tĩnh rất nhiều.
Đã ba giờ sáng, Cố Diễm vẫn không có một chút buồn ngủ.
Ngủ không được, anh lại đi ra ban công.
Gió vào ban đêm có chút lạnh.
Thuốc lá cùng bật lửa vẫn còn đặt trên ban công.
Cố Diễm duỗi tay lấy bật lửa, tiếp tục hút thuốc.
Lời thổ lộ kia của Khâu Lê, vẫn còn quanh quẩn ở bên tai anh, như thế nào anh cũng không vứt đi được.
Nghĩ đến việc cô thích anh mười mấy năm.
Ẩn nhẫn mười mấy năm.
Nơi nào đó trong trái tim anh liền phát đau.
Mấy năm nay, Khâu Lê tồn tại rất đặc biệt ở trong lòng anh.
Anh đều không biết nên đặt cô ở vị trí nào trong lòng mình mới thích hợp.
Ký ức hơn hai mươi năm trước anh gặp được Khâu Lê bắt đầu ùa về, là một ký ức đặc biệt xa xôi.
Cũng là vào mùa hè.
Tại ngõ hẻm cũ ở Thượng Hải...
Sau khi ngủ đến chiều, Cố Diễm đi ra ngoài mua kem cây.
Lúc đó anh chỉ mới mười tuổi.
Ngõ hẻm rất náo nhiệt, tiếng vui cười cùng với tiếng hò hét chói tai, là do những đứa trẻ đang chơi trò chơi, hình như là chơi trốn tìm.
Còn có một cô gái nhỏ rủ anh cùng chơi, anh lắc đầu từ chối bởi vì anh không có hứng thú tham gia mấy loại trò chơi này.
Lúc đi bộ ra đến đầu hẻm, anh nhìn thấy một nha đầu nhỏ đang đứng khóc ở ngõ hẻm bên kia.
Rất nhỏ, thịt phúng phính.
Anh dừng chân, thấy nha đầu nhỏ này thật là quen mắt.
Chủ yếu là cô bé ấy làm cho người khác có ấn tượng rất sâu, trên bím tóc đều là những màu sắc rực rỡ.
Cuối cùng anh cũng nhớ ra, nha đầu nhỏ này là cháu gái của nhà hàng xóm.
Cô bé cũng giống như anh, từ Bắc Kinh đến nhà ông bà nội nghỉ hè.
Anh nghe ông nội nói, nha đầu này rất nghịch ngợm, ông cũng gặp nhiều rắc rối với cô bé này.
Cố Diễm không biết vì sao cô khóc, nhìn rất thương tâm.
Khâu Lê thấy Cố Diễm đang nhìn cô, lập tức bĩu môi, nước mắt cứ thế mà rơi xuống.
"Thầm thì, ngô muốn vây trong ổ tưởng khí, khí tin ân nột." ( ca ca, em muốn về nhà tìm bà nội. )
Bởi vì do cô chơi trốn tìm mà chạy trốn xa, cho nên không tìm được đường về.
Đoạn đường này ngõ hẻm rất nhiều, kết cấu lại giống nhau, không quen biết đường cũng là điều bình thường.
Cố Diễm vẫy tay với cô, "Cốc tới, ngô đại nông vây trong ổ tưởng khí." ( lại đây, anh mang em về nhà. )
Cuối cùng nha đầu nhỏ cũng ngừng khóc, chạy từng bước đi tới.
Đến trước mặt Cố Diễm, theo bản năng Khâu Lê vươn bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo của anh, hơi ngưỡng mặt nhìn Cố Diễm.
Cố Diễm cúi đầu, nhìn thấy trên mặt cô còn lấm tấm vài giọt nước mắt.
Cô bé chớp chớp hàng mi dài, nhìn về phía anh.
Sau đó, anh phát hiện không phải cô đang nhìn anh, mà là đang nhìn cây kem đang đặt trên miệng của anh...
Sau đó nữa, một tay Khâu Lê nắm vạt áo anh, một tay cầm cây kem ăn rất ngon miệng.
Trong miệng còn nói: "Thầm thì, ngô kêu Thu Thu." ( anh trai, em tên là Thu Thu. )
Năm ấy, Khâu Lê mới bốn tuổi.
Lúc ấy, cô vẫn nguyện ý kêu anh là anh trai.
Lúc sau, Khâu Lê cực kỳ dính theo Cố Diễm.
Nhưng Cố Diễm không thể chơi với một cô bé bốn tuổi, nhưng Khâu Lê rất thích đi theo anh, dần dần mà anh có chút phiền cô.
Khâu Lê còn nhỏ, không hiểu cách nhìn sắc mặt người khác.
Một ngày Khâu Lê có thể chạy sang nhà Cố Diễm một trăm lần.
Ngõ hẻm ở đây rất tốt, mọi người với nhau đều rất quen thuộc.
Lúc trong nhà không có người, cửa lớn cũng không khóa, có khi còn sẽ mở toang.
Lúc ấy Thu Thu cũng sẽ chạy sang.
Thu Thu không thích ngủ