"Bé cưng trong bụng vừa đạp em."Sau khi nghe được cô nói những lời này, Thượng Quan Liệt triệt để sụp đổ, đó là con của anh, anh không thể mất đi đứa bé, không thể, tuyệt đối không thể. Một khi đã cảm nhận được sự ấm áp của ánh mặt trời, anh không muốn trở lại bóng tối thêm lần nào nữa, anh không nên làm những việc quá đáng, bất kể phải trả giá như thế nào, không được. . . . . .Trong đầu Thượng Quan Liệt chỉ vang lên một câu nói: "Giết anh ta, giết anh ta, mau giết người đàn ông đó." Vì vậy mới xảy ra tình huống vừa rồi."Liệt, dừng tay, anh mau dừng tay." Sở Mộ Tuyết lớn tiếng hét lên: "Liệt, dừng tay, đừng đánh nữa."Bất thình lình Mộ Tuyết chặn lại nắm đấm của Thượng Quan Liệt, đứng trước bảo vệ Moen, hét lớn:"Thượng Quan Liệt, anh dừng tay cho em." Mộ Tuyết bị anh chọc tức chết rồi, tại sao anh ấy không chịu phân rõ trắng đen gì hết đã đánh người ta rồi, còn đánh Moen thảm như vậy. Mộ Tuyết tức điên lên, không thèm lựa lời mà lớn tiếng nói Thượng Quan Liệt."Anh đi ngay cho em, em không muốn gặp lại anh nữa, Thượng Quan Liệt anh quá đáng lắm rồi, anh lại có thể đánh người ta thành như vậy." Sở Mộ Tuyết tức muốn chết, cô nhìn khuôn mặt của Moen bị Thượng Quan Liệt đánh và cái áo khoác bác sĩ trắng xộc xệch là đủ biết Thượng Quan Liệt ra tay ác cỡ nào."Em dìu anh đi xử lí một chút." Sở Mộ Tuyết đỡ Moen đi ra, ngoài cửa tụ tập rất nhiều hộ lí và người bệnh đứng vây xem."Ai da Winnie à, em nhẹ tay một chút." Bị đánh như vậy mà Moen cũng không quên trêu chọc Sở Mộ Tuyết."Anh im miệng cho em." Sở Mộ Tuyết nghiêm khắc mắng Moen, anh ấy bị đánh như vậy cũng không bỏ được cái tính lưu manh.(Ai da Moen ơi Moen à, anh nói xem Thượng Quan Liệt không đánh anh thì đánh ai chứ, anh bị đánh là đáng lắm mà.)Khi đi ngang qua Thượng Quan Liệt, cô không nhìn Thượng Quan Liệt lấy một lần mà trực tiếp đi luôn. . . . . .Phòng bệnhJulie nghe tin vội chạy đến phòng bệnh, sau khi nghe toàn bộ sự việc, đặc biệt là khi nghe câu "Ai da Winnie à, em nhẹ tay một chút." khi Moen bước ra khỏi phòng khám thì cô không những không trách Sở Mộ Tuyết, còn cầm lấy đống hồ sơ chưa kịp sắp xếp lại đánh Moen mấy cái: "Đáng đời lắm, đánh anh là đáng lắm."Sau đó Julie nói với Sở Mộ Tuyết một