Chap 6
Lục Vân vừa ra khỏi khu bếp liền nhìn thấy lão quản gia đang đứng đợi.
"Thiếu gia." Lâm quản gia hiền lành nhìn Lục Vân. Bề ngoài tuy không nói nhưng ánh mắt lại âm thầm dò xét qua lại trên người Lục Vân, nhất là các đầu ngón tay. Nhìn nười ngón tay vẫn non mịn không một vết sướt, mới thở thào một hơi.
Lục Vân sốt ruột đi đến: "Lâm gia gia, cha mẹ của ta đã đến chưa a?
Lâm quản gia hiền từ trả lời: "Lão gia chủ cùng lão phu nhân đã đến. Nghe thiếu gia đang ở phòng bếp nấu cơm liền lo lắng muốn chạy đến nhưng bị ta chặn lại. Bọn họ hiện tại đã trở về phòng thay đồ, một lát sẽ xuống lại phòng khách."
Lục Vân nghe vậy liền tranh thủ về phòng tắm rửa. Người cậu hiện tại toàn mùi dầu mỡ khiến một người ưa sạch sẽ như cậu không thể chịu đựng nổi.
Một lát sau Lục Vân trở lại phòng khách liền thấy cha mẹ đã ngồi đó từ trước. Cả hai đang nhàn nhã xem tin tức, vừa thấy cậu liền vui vẻ kêu gọi.
Mẹ cậu, Hoàng Nhã Phương cười tít mắt ôm lấy Lục Vân: "Ây da tiểu Vân nhà ta lại cao lên một chút rồi nè. Nhưng vẫn gầy quá. Có phải hai đứa Cảnh Sâm Cảnh Nghiêm chỉ lo làm việc, không chăm sóc tốt cho con đúng không?"
Lục Vân vội vàng lắc đầu: "Hai anh ấy rất quan tâm con, là con ăn mãi không chịu lớn, không hấp thu được chất dinh dưỡng. Mẹ đừng trách họ."
Lục Hoài Cố đi đến bên cạnh Lục Vân, bỏ xuống vẻ nghiêm nghị thường ngày, chỉ như một người cha hòa ái mà xoa đầu cậu: "Tiểu Lục ở nhà có ngoan không?"
Cảm nhận được bàn tay to lớn đang nhè nhẹ chuyển động trên tóc mình, từ bên trong Lục Vân tràn ra một cổ ấm áp khó nói thành lời.
"Cha, mẹ, con rất nhớ hai người." Cậu bắt đầu làm nũng.
Ba người vui vẻ vui vẻ ôn chuyện. Thật ra việc này với Lục Vân mà nói cứ như trả bài vậy. Bởi vì người trong câu chuyện không phải cậu, nhưng cũng không sao. Tương lau còn dài, bọn họ có thể cùng nhau tạo ra kỉ niệm mới.
"Tiểu Vân, gần đây con có dự định gì không?" Hoàng Nhã Phương dẫn cậu vào phòng ăn, vỗ nhẹ tay cậu hỏi chuyện.
Lục Vân thành thực đáp: "Con có chút hứng thú với kịch truyền thanh, muốn tham gia thử sức."
Hoàng Nhã Phương bất ngờ xoay đầu nhìn Lục Vân: "Không phải con không thích tiếp xúc với người khác sao? Nghề nghiệp này xem như một nữa idol, sẽ có nhiều người chú ý đến con. Con..."
Lục Vân nghe vậy chỉ có thể căng da đầu nói dối. Cậu ngượng ngùng cúi đầu: "Con muốn thử sức mình một chút..."
Hoàng Nhã Phương lo lắng không thôi: "Con đừng miễn cưỡng bản thân. Thích cái gì thì làm cái đó, gây ra họa cũng có Lục gia thay con gánh." Bảo bối nhà nàng quá ngoan quá manh a, nàng sợ bảo bối bị ủy khuất.
Lục Hoài Cố vỗ nhẹ vai trấn an Hoàng Nhã Phương: "Em lo cái gì. Hai thằng con của em còn ở thì ai dám ăn hiếp Tiểu Vân." Sau đó quay sang nhìn cậu: "Con cứ yên tâm theo đuổi thứ con thích, Lục gia mãi mãi là chỗ dựa của con."
Trước mặt hai vị phụ huynh sủng con không có hạn cuối, Lục Vân còn có thể nói gì? Chỉ có thể vâng vâng dạ dạ.
Đối mặt với sự giáo dục thế này "Lục Vân" trong nguyên tác lại không bị chiều sinh hư, thì quả là kì tích.
Ba người cùng ngồi xuống bàn ăn đợi người hầu lần lượt bày các món ăn lên bàn. Hôm nay có hai vị tiền gia chủ và tiền phu nhân trở về, bàn cơm đương nhiên thịnh soạn hơn thường ngày.
Cùng lúc đó thì Lục Cảnh Nghiêm đi làm về, quân phục trên người cũng chưa thay trực tiếp đi vào phòng ăn.
"Cha, mẹ." Nhìn song thân ngồi trước bàn ăn, hắn gật đầu chào.
"Ây Nghiêm về rồi hả con. Lại đây, ngồi kế tiểu Vân đi." Hoàng Nhã Phương cười nói. Nàng thích không khí một nhà cùng ăn cơm thế này.
Lục Cảnh Nghiêm yên lặng đi đến bên cạnh Lục Vân, kéo ghế ngồi xuống. Lục Vân giúp hắn bới một chén cơm nóng hổi, nhẹ nhàng đặt xuống, lại lấy một đôi đũa đưa đến tay hắn. Thời điểm hắn cầm lấy đôi đũa, không biết là vô tình hay cố ý, chạm nhẹ vào ngón tay Lục Vân khiến cậu ngượng ngùng rụt tay. Mà hắn thì không tự chủ được cười nhẹ, ánh mắt cũng nhu hòa không ít.
Hai vợ chồng ông Cố nhìn vậy thì liếc nhau cười thầm. Xem ra chuyện hai đứa nhỏ này không cần bọn