Ngày hôm đó Lục Cảnh Sâm về khá muộn, tầm hơn mười một giờ tối Lục Vân mới nghe tiếng xe chạy vào trong biệt thự. Cậu đang hí hoáy nghiên cứu về kịch truyền thanh lập tức tháo tay nghe thò đầu ra cửa sổ nhìn xuống.
"Ca, đi làm có mệt không? Em giúp anh mát sa đầu nha. Hay anh đói bụng? Em đi nói nhà bếp hâm cơm lại cho anh." Lục Vân chạy như bay xuống phòng khách, vừa nhìn thấy Lục Cảnh Sâm liền tuôn ra một tràn lời nói.
Lục Cảnh Sâm vốn tưởng cậu đã ngủ rồi, nào ngờ vẫn thức. Hơn nữa điệu bộ còn vui vẻ vô cùng, hắn đột nhiên ảo giác đằng sau cậu có một chiếc đuôi đang hí hứng lắc qua lắc lại.
Nhìn chiếc áo trên tay bị đoạt đi mất, Lục Cảnh Sâm bất đắc dĩ cười nói: "Anh không đói. Buổi chiều có ăn rồi. Em mau đi ngủ đi, thức khuya không tốt." Nói xong còn sủng nịch xoa đầu cậu.
Lục Vân mặc cho hắn xoa, bản thân thì âm thầm nhìn hắn. Cậu biết hắn đang rất mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi. Cậu nói: "Anh ngủ cùng em."
Lục Cảnh Sâm vốn định giải quyết công việc một lát mới ngủ nhưng nhìn cậu kiên quyết như thế hắn đành chiều theo. Cậu chính là một trong số ít người có thể khiến hắn thay đổi nguyên tắc của mình. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cả hai cùng nhau ngủ ở phòng của Lục Cảnh Sâm. Chỉ là thuần túy ôm nhau ngủ, dùng hơi ấm của mình sưởi ấm cho đối phương mà không có bất kì dục niệm nào.
Lục Vân thức dậy đã là tám giờ sáng. Cậu nhìn sang bên cạnh, không hề có bóng dáng của Lục Cảnh Sâm.
"Sâm đã đến công ty rồi sao..." Lục Vân tự hỏi trong lòng, sau đó đứng lên đi súc miệng.
Lục Vân có thói quen tắm vào buổi sáng. Cậu thích khởi đầu ngày mới bằng sự sạch sẽ thoải mái. Thông thường nếu không có việc gì gấp, cậu có thể ngâm mình trong bồn nữa tiếng, vui vẻ ngâm nga bài hát mình thích hoặc cầm lấy điện thoại lướt xem tin mới.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị bước vào bồn ngâm nước ấm thư giãn thì Lục Vân chợt nhớ ra mình quên mang điện thoại vào. Lưỡn lự một lát cậu vẫn quyết định đi ra lấy. Cậu quấn lên hông một chiếc khăn tắm sau đó mở cửa ra ngoài.
Đúng như trong trí nhớ, điện thoại vẫn đang nằm ở đầu giường bên kia. Lục Vân không muốn đi vòng nên chọn cách bò lên giường với tay đến lấy. Nhưng thời điểm cánh tay vừa chạm vào điện thoại, tiếng mở cửa liền vang lên.
Lục Cảnh Nghiêm đơ người đứng ngay cửa. Tầm mắt bất di bất dịch nhìn chằm chằm vào thân thể đang phơi bày trước mắt. Làn da trắng nõn mềm mịn tựa tơ lụa thượng hạng hấp dẫn người nâng niu gìn giữ lại ôn nhu chạm vào. Bên trên vài giọt nước chưa kịp khô trượt xuống trên da thịt nhẵn nhụi sượt qua hai khỏa anh đào hồng hồng trước ngực lại đi xuống vòng eo nho nhỏ một cánh tay có thể ôm trọn mới cam tâm thấm từng giọt từng giọt vào khăn tắm đang quấn quanh hông. Hắn chưa bao giờ cảm thấy khăn tắm lại chướng mắt như vậy. Một lần người trước mặt cử động, hắn lại mong nút thắt mỏng manh đó tuột ra nhưng thực tế lại trái ngược.
Ánh mắt Lục Cảnh Nghiêm lập tức tối đi vài phần. Khăn lông dù dày cũng không che lấp được hai quả đào tròn vo đang cong lên câu lấy mắt hắn. khiến hắn muốn đem người đè xuống lại hung hăng tách ra hai chân xem rõ bên trong rốt cuộc là cảnh đẹp gì.
Hắn xưa nay không dậy nổi hứng thú với bất kì ai. Nếu trước mắt hắn là một người nào khác, hắn không do dự lập tức xoay người rời đi mọi việc còn lại giao cho thủ hạ xử lý điều tra. Khi hắn vừa nhận chức gia chủ Lục gia, có không ít người muốn lấy lòng hắn liên tục tặng người đến, nhưng dù là nam hay là nữ đều bị hắn trả về. Hắn đã tỏ rõ quan điểm, nếu nhóm người kia ngoan cố tiếp tục, vậy không chỉ hắn mà cả Lục gia tuyệt không để yên. Dù sao nhóm già làng của Lục gia