Một cơn gió lạnh ùa vào bên trong phòng nhẹ thổi bay màn cửa, Bạch Cảnh Từ rùng mình một cái đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, có lẽ ban nãy cửa sổ hắn đóng không kĩ bị gió thổi bung ra.
Trời sắp vào đông nên có gió cũng không có gì lạ, thời tiết cũng bắt đầu lạnh hơn.
Bạch Cảnh Từ không thích mùa đông, hắn ghét bị lạnh cho nên nhanh chóng đem cửa sổ đóng kín lại.
Tầm mắt nóng cháy ban nãy dính trên người hắn cũng không còn, chắc do hắn bị doạ lệ quỷ kia doạ cho nên tự mình hù mình thôi.
Nghĩ như vậy Bạch Cảnh Từ liền yên tâm, hắn lau khô xong tóc thoải mái leo lên giường nằm.
Giường chăn mềm mại lại ấm áp bao bọc lấy hắn, Bạch Cảnh Từ nhẹ hừ một tiếng thoải mái chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Ánh trăng len lỏi qua khe hở chiếu vào bên trong căn phòng mờ ảo, hiện ra bày trí bên trong căn phòng cùng một bóng đen đứng bên cạnh giường!
Nam nhân nửa người trên trần trụi lộ ra hoàn mỹ đường cong cơ bắp lại rậm rạp chạy dài chú ngữ kì lạ, một đầu tóc dài quá eo làn da hắn tái nhợt ẩn hiện lên chút tử khí tím tái.
Ngũ quan âm nhu mờ ảo dưới ánh trăng khi còn hiện lên chút đáng sợ, mà trong mắt hắn bây giờ hoàn toàn chỉ chứa mỗi bóng dáng của thiếu niên say ngủ trên giường.
Cop q????a cop lại, trở lại tra????g chí????h ⩶ T????????????T???? ????????????????﹒v???? ⩶
Cửu Hàn đem thân mình đè ép lên chặt chẽ giam cầm người trên giường phía dưới thân mình, cúi đầu hưởng thụ hơi thở cùng mùi hương trên người cậu.
Hắn không rõ vì sao Bạch Cảnh Từ lại có mùi thơm đến vậy, là một loại hương thơm không quá nồng sặc người chỉ nhẹ nhàng thoang thoảng câu lấy người tâm thần.
Mùi thơm hoàn toàn từ linh hồn của cậu toát ra tới, thuần tịnh sạch sẽ khiến hắn say mê không dứt được.
Cửu Hàn nhẹ cắn một chút cổ thiếu niên lại mút một chút tạo nên mấy vết đỏ, hưởng thụ người dưới thân run rẩy thân mình theo từng hồi gặm cắn của hắn.
Trong chốc lát từ cổ cùng xương quai xanh, trước ngực bại lộ sau áo tắm đều chi chít mấy dấu vết xanh đỏ đầy ám muội còn có một dấu răng ở hõm cổ thiếu niên, Cửu Hàn dường như cắn gặm đến nghiện còn nhẹ nhàng hướng lên trên liếm lấy môi cậu.
Bạch Cảnh Từ môi qua chút lát liền phủ lên một tầng bóng loáng ướt át, Cửu Hàn lại tiếp tục mút lấy rồi hôn xuống đem lưỡi thô bạo tách ra môi người nọ luồng vào bên trong, tham lam đem mật ngọt từ miệng thiếu niên hút lấy còn trêu đùa liếm lộng một chút hàm trên.
Đến khi người dưới thân dưỡng khí sắp bị rút cạn hô hấp khó khăn nhíu chặt mày trong vô thức muốn đẩy ra người trên, Cửu Hàn mới có chút luyến tiếc dừng lại chậm rãi nhả ra môi cậu kéo theo một sợi chỉ bạc vô hình, hắn nhìn môi thiếu niên bị hắn hôn sau hơi sưng nhẹ càng thêm no đủ, cánh môi trên dưới phủ lên một tầng nước lấp lánh ướt át câu nhân như được điểm tô thêm chút sắc màu đỏ rực, hài lòng với tác phẩm của mình nhẹ nỉ non.
" Trạch Cảnh Từ...!"
Hắn sớm biết được tên thiếu niên, là vào lúc lần đầu Cửu Hàn gặp gỡ cậu khi bị Cảnh Đình Lân phá đám.
Lúc đó thiếu niên vừa sợ hãi lại e dè nắm lấy góc áo Cảnh Đình Lân, nhẹ giọng nói tên của mình.
Cửu Hàn nhớ tới ánh mắt liền âm trầm, trong lòng hoả khí không biết từ đâu mà tới chằm chằm nhìn Bạch Cảnh Từ.
Xung quanh cậu luôn có kẻ khác dùng ánh mắt mơ ước nhìn cậu, thiếu niên không biết cố ý hay vô tình mà người nào cậu cũng sát lại gần.
Kẻ lẳng lơ...
Một bàn tay to lớn cùng lạnh lẽo phủ lên cổ, Bạch Cảnh Từ trong mơ thấy bản thân bị một con mãng xà siết chặt cả người.
Cổ bị nó siết đến vô pháp hô hấp được, cậu theo bản thân giãy giụa muốn thoát ra.
Cửu Hàn ánh mắt giờ phút này chứa đầy lệ khí làm người sợ hãi, nhìn Bạch Cảnh Từ giãy giụa bắt lấy tay hắn cào muốn tránh thoát lại không thể tránh.
Cửu Hàn đột nhiên dâng lên dục vọng phá nát người bên dưới,