Tán Cẩm hai tay bưng mâm gỗ, chính giữa đặt một chén canh giải rượu đứng ở cửa.
Trên mặt không hiện cảm xúc, rất có quy củ đứng thẳng người.
" Thiếu chủ? "
Bên trong không có người đáp lại, Tán Cẩm ánh mắt hơi động có chút lo lắng lần nữa lên tiếng.
Ánh đèn bên trong vẫn in trên cửa nhưng mãi cũng không có động tĩnh, trong phòng giống như không có ai.
Y nâng tay lên muốn gõ cửa lần nữa, cùng lúc cánh cửa rốt cuộc mở ra nhưng người mở cửa không phải Bạch Cảnh Từ.
" Lục hoàng tử điện hạ? "
Tán Cẩm mày gắt gao nhíu lại ánh mắt sắc bén nhìn người trước mặt, nam nhân gương mặt thanh tú nhã nhặn, môi mỏng cong lên cười lạnh một tiếng.
Hắn nghiêng người dựa cánh tay vào một bên thành cửa, hai tay hơi khoanh trước ngực không có thiện ý nhìn chính mình.
" Sao ngài lại ở trong phòng thiếu chủ? Thiếu chủ đâu? "
Trong mắt rõ ràng hiện ra địch ý, cho dù có là đầu gỗ thì Tán Cẩm cũng không thể nào không phát giác ra gì đó.
Tô Tử Sâm không nói, hai người ánh mắt tương đối nhau âm thầm có hoả hoa xẹt ra.
Người bên trong phòng nhẹ nhàng ưm một tiếng hình như bị làm ồn muốn thức dậy, Tô Tử Sâm rốt cuộc thu hồi ánh mắt vươn tay muốn tiếp nhận mâm gỗ lại bị Tán Cẩm dịch khai né đi.
Hắn nhíu mày: " Đưa ta.
"
Tán Cẩm thần sắc vững vàng không hề có ý tứ muốn đưa cho hắn, nhàn nhạt đáp lại.
" Không cần phiền điện hạ, thiếu chủ kêu ta làm đương nhiên cũng là do ta đem vào cho ngài ấy.
"
Tán Cẩm tới xưng hô cũng đổi lại, đối mặt với người ngoài y đều xưng hô như vậy, duy nhất với thiếu chủ mới tự xưng mình là Cẩm mà thiếu chủ cũng đặc quyền cho y.
Như một ngoại lệ...
Hai người lại âm thầm dằn co với nhau, Bạch Cảnh Từ nằm ở trên giường chăn cũng chưa đắp, vạt áo ban nãy không được Tô Tử Sâm mặc đàng hoàng cứ vậy mở rộng lộ ra chi chít điểm vết hôn cắn từ cổ xuống xương quai.
Bạch Cảnh Từ bị gió từ cửa sổ thổi vào có chút lạnh run run người khẽ mơ màng mở mắt, cũng nghe được bên ngoài hai người giọng nói âm thầm cùng nhau dằn co.
" Tán Cẩm? Canh giải rượu đã chuẩn bị rồi sao? "
Thanh âm lười biếng từ bên trong vọng ra đánh gãy hai người dằn co, Tô Tử Sâm liếc nhìn Tán Cẩm xoay người đi vào.
Tán Cẩm vẫn bưng khay gỗ đứng ở tại chỗ, thiếu chủ chưa cho phép cho nên y không được vào...
" Quốc sư đại nhân, làm ồn khiến ngài tỉnh sao? "
Không phải giọng của Tán Cẩm, Bạch Cảnh Từ đã sớm ngồi dậy hơi ngẩng đầu nhìn.
Vai chính sao ở trong phòng mình??
256 ban nãy bị quăng vào phòng tối rốt cuộc vừa được thả ra, nhìn ngụy quân tử Tô Tử Sâm đường hoàng đứng nhìn cộng sự của mình cười vô tội, nó giận đến ngứa răng.
Cái tên đại móng heo này!
256 trong lòng mắng vai chính cùng tên đại móng heo số một kia 7749 biến mới lên tiếng.
[ Cộng sự, ban nãy cậu ngủ quên ở trong suối nước nóng cho nên tên đại móng heo số hai này tùy tiện đi vào.
Sau đó, giúp.cậu.lau.mình, mặc.quần.áo! ]
Mấy chữ cuối cùng 256 nghiến răng nghiến lợi gằn ra từng chữ, chính là một nửa mặc quần áo còn một nửa dùng cái móng heo sờ soạng cộng sự!
Bạch Cảnh Từ nghe 256 nói chuyện câu hiểu câu không.
Cái gì gọi là giúp hắn lau mình? Còn giúp mặc quần áo? Đại móng heo số hai?? Còn nữa, môi hắn hình như có điểm đau...
[ Bạch Cảnh Từ: Cậu nói vai chính giúp tôi lau mình còn giúp tôi mặt quần áo?! ]
[ Tán Cẩm không gõ cửa có lẽ cái tên đại móng heo số hai này còn làm chuyện khác đâu! ]
256 âm dương quái khí đáp lại, Bạch Cảnh Từ rốt cuộc nghe hiểu.
Hình ảnh ở thế giới trước hiện lên trong đầu, hắn âm thầm xoa xoa hai cánh tay của mình lạnh sóng lưng.
Không phải chứ! Hắn có tài đức gì, nhan sắc cũng rất bình thường, sao nhân vật cứ theo hắn chạy! Làm ơn đi, các vị đại ca xin hãy đi theo kịch bản đi mà.
QAQ
" Thiếu chủ, canh giải rượu đã chuẩn bị xong cho ngài rồi ạ.
"
Tán Cẩm như pho tượng đứng ở cửa, y khẽ rũ mắt lần nữa lên tiếng.
Bạch Cảnh Từ thu hồi suy nghĩ, chớp chớp nhẹ mắt, đáp lại.
" Ngươi mang vào đi.
"
" Khoan đã.
"
Tô Tử Sâm đột nhiên lên tiếng cản lại Tán Cẩm muốn nâng chân tiến vào, Bạch Cảnh Từ cũng khó hiểu nhìn hắn mở miệng định hỏi.
" Quốc sư đại nhân y phục vẫn chưa mặc tốt, trời chuyển lạnh rồi...!Như vậy sẽ bị nhiễm phong hàn.
"
Tô Tử Sâm lên tiếng đổ lại lời nói của đối phương, hắn rũ mắt quỳ xuống một chân thành kính đem vạt áo của y kéo lại với nhau.
Nhưng nhìn đến dấu vết từ cổ tới xương quai của y, tay đều khựng lại.
Ban nãy sương khói lượn lờ, ánh mắt hắn chỉ đặt ở trên gương mặt người này cùng đôi môi nhỏ kia...!Chưa để ý thấy được mấy dấu vết này.
Ánh mắt nhanh chóng ảm đạm xuống, tay nắm vạt áo hơi siết chặt, trong lòng âm thầm gằn ba chữ.
Mộ.Thần.Dật! Tên cáo già đó vậy mà dám!
Ô uế! Dám làm ô uế A Lập của hắn!
" Khụ...!Tử Sâm, đã xong rồi sao? Nếu xong rồi thì đêm cũng muộn rồi, ngươi về phòng đi.
"
Bạch Cảnh Từ bị hắn nhìn chằm chằm không thoải mái giả vờ ho khan một tiếng đánh gãy hắn, Tô Tử Sâm kéo xong vạt áo đứng dậy cũng không đáp lại mà nhanh chóng hướng ra cửa chạy