Tán Cẩm tiến lên muốn xem xét Bạch Cảnh Từ có bị thương hay không, nhưng tiến lên được một nửa y hơi khựng lại.
Tay nhẹ siết chặt lại lùi về, quy củ đứng ở sau lưng Bạch Cảnh Từ.
" Thiếu chủ...!"
" Ta không sao.
"
Bạch Cảnh Từ biết Tán Cẩm lo lắng, hắn quay người vỗ vỗ nhẹ vai y coi như chấn an.
Nhưng mà...!Tên này thật sự quá cao! Hắn muốn vỗ vai cũng rất cố sức.
" Mấy ngày nay không thấy Tử Sâm, y có cùng ngươi luyện võ nữa không? "
Mấy năm trước Bạch Cảnh Từ lúc rảnh rỗi nhàm chán đều sẽ lôi vai chính ra dạy võ, dạy chán rồi lại giao cho Tán Cẩm rèn luyện đối phương.
Mà Tán Cẩm nhận mệnh thật sự rất tận tâm, lần nào cũng đánh vai chính nằm liệt trên giường mấy ngày...
Sau lại vai chính thuần thục rồi, thời gian nằm liệt trên giường giảm lại.
Ha ha...
Bạch Cảnh Từ nhớ, không hiểu sao thấy chột dạ cho nên bỏ qua không nhớ nữa.
Hắn chờ mãi không thấy 256 đáp lại, mới mở miệng hỏi y.
Tán Cẩm lắc đầu thành thật đáp lại.
" Từ hôm Cẩm mang canh giải rượu cho ngài gặp được điện hạ, sau đó điện hạ cũng không đến cùng Cẩm tập võ.
Hình như điện hạ không thích ta, mỗi lần nhìn Cẩm đều có địch ý...!"
Nói, Tán Cẩm hơi cúi đầu bộ dạng giống như một con cún lớn chịu ủy khuất cho nên muốn cùng chủ nhân của nó cáo trạng.
Bạch Cảnh Từ hình như ảo giác, cảm thấy lời này có chút trà xanh?...
Không, không phải.
Là ảo giác, ảo giác thôi.
Một tên đầu gỗ khô khan, ngây thơ ( không phải!) như Tán Cẩm sao có thể biết tới mấy câu từ trà xanh như vậy được chứ.
Lắc lắc đầu rũ bỏ đi mấy suy nghĩ vớ vẩn, Bạch Cảnh Từ liếc mắt thấy đang đi tới một cung nữ.
Cung nữ nhìn thấy Bạch Cảnh Từ, vội cúi người hành lễ.
" Tham kiến quốc sư đại nhân.
"
Bạch Cảnh Từ nhẹ phất tay cho cung nữ đứng lên, hắn hỏi: " Mấy ngày nay ngươi có thấy lục hoàng tử điện hạ hay không? "
Cung nữ nghe hỏi, cung kính đáp lại: " Thưa quốc sư đại nhân, lục hoàng tử điện hạ hai ngày trước sớm xuất phủ rời khỏi kinh thành rồi ạ.
"
Rời khỏi kinh thành?! Vai chính đột nhiên rời khỏi kinh thành làm gì? Còn hai ngày nữa là lễ tế thần cũng là ngày chọn ra hoàng tử lập thái tử, nếu vai chính không ở.
Kịch bản cùng kế hoạch của hắn làm sao tiếp tục!
" Được rồi, ngươi tiếp tục công việc của mình đi.
"
Bạch Cảnh Từ phất phất tay cho cung nữ lui đi, hắn nhíu mày.
[ Bạch Cảnh Từ: 256 vì sao không nói với tôi vai chính đã rời khỏi kinh thành từ sớm? Đừng nói là cậu không tra được khí vận chi tử.
]
256 chột dạ, nó thật sự tra không ra cũng không cảm nhận được...!Từ khi kết nối được với cộng sự ở thế giới này thì nó luôn bị lực lượng nào đó ngăn chặn nhiễu loạn, cho nên nó thường xuyên bị ngắt kết nối cùng Bạch Cảnh Từ.
Mỗi lần đều phải cực khổ kết nối lại...
Nó cũng không dám giấu giếm nữa mà thành thật khai báo hết cho Bạch Cảnh Từ.
Bạch Cảnh Từ càng nghe mày càng nhíu sâu, hắn thật sự đoán không sai.
Vụ việc xảy ra lần này, có thế lực nào đó ở sau giở trò quỷ.
Nói vậy, trước đó có vài cấp dưới của hắn đi làm nhiệm vụ sau đó bị mất kết nối không rõ tung tích chắc hẳn cũng là do thứ đứng sau kia làm.
[ Cộng sự, vậy phải làm sao bây giờ? ]
256 lo lắng, sự việc cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách.
[ Bạch Cảnh Từ: Không sao, vẫn còn có thể tìm được cách giải quyết.
Từ ca của cậu trước giờ không phải kẻ dễ dàng chịu thua! ]
Bây giờ hắn chỉ có thể đi được bước nào tính bước đó, sớm xong thế giới này rồi rời đi.
Tránh xa mấy tên kia càng sớm càng tốt...
Bạch Cảnh Từ hai tay chấp sau lưng suy tư nhìn trời, hắn mở miệng.
" Ảnh Quân.
"
Bóng đen không biết từ đâu xuất hiện, hắc y nhân một chân quỳ xuống hai tay chấp lại hướng nam nhân.
" Có! "
" Ngươi đi điều tra xem Tử Sâm rời kinh thành để làm gì.
Cả vì sao phải rời kinh...!"
" Vâng! "
Xuất hiện vô tung đi vô ảnh, Ảnh Quân là ám vệ trung thành đi theo nguyên chủ.
Cũng chỉ là cái pháo hôi không có quá nhiều đất diễn, nhưng hắn biết Ảnh Quân làm việc hiệu suất rất đáng tin cậy.
Hai ngày sau, lễ tế thần rốt cuộc đã tới.
Dân chúng đều tụ tập chen nhau dưới tế đàn, dù còn hai canh giờ* nữa lễ tế mới bắt đầu nhưng mọi người đều muốn đến trước để có thể chọn được chỗ đứng gần với tế đàn nhất, như vậy bọn họ mới có thể gần với thần của bọn họ.
( * 1 canh giờ = 2 tiếng.)
Kỷ Lập Doanh lười biếng xoay sáo ngọc, hắn tùy ý ghé vào bên cạnh cửa sổ nhìn chen chúc ở dưới tế đàn dân chúng.
Hắn thật ra cũng muốn xem thử, kẻ quái dị thích đeo mạn che mặt kia rốt cuộc như thế nào để mà dân chúng Sở Quốc ca tụng tín ngưỡng như thế.
Từng phút từng giây trôi qua, trên tế đàn ở trên cao chính giữa có một dãy ghế mà uy nghi ngồi giữa chính là hoàng đế Sở Quốc Mộ Thần Dật.
Hắn chống cằm ánh mắt không dời nhìn chằm chằm lên đài chờ đợi, đến khi thấy một thân trắng