Nam nhân đem Bạch Cảnh Từ nhẹ nhàng đặt xuống giường sau đó kéo chăn cẩn thận đắp cho đối phương, ánh mắt ban đầu còn dịu dàng nhìn người trên giường ngay lập tức liền lạnh xuống, người cũng không hề xoay lại chỉ nhắc tay một chút một cổ linh lực không lớn không nhỏ đánh ra hướng góc phòng bay đến.
Oanh một tiếng vang dội nhưng bị kết giới ngăn chặn lại, bên trong phòng một cái ma đầu chật vật nằm trên mặt đất ôm ngực mình phun ra một ngụm máu đen, ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía người kia.
Mặc Dạ Thiên xoay người, một tay hơi rũ xuống triệu ra Lãnh Thiên kiếm.
Trường kiếm ánh bạc lấp lánh phủ lên một tầng lạnh lẽo như sương tuyết ong ong vang lên tiếng kêu đầy kích động, ma đầu nhìn thấy kiếm liền càng hoảng sợ cả người đều run rẩy lên, thân kiếm phủ ánh bạc, lạnh lẽo như sương tuyết, một cái vung đi xuống yêu ma đều hôi phi yên diệt, Lãnh Thiên kiếm chỉ nghe tên cũng làm người cùng yêu ma kiêng kỵ mấy phần mà đối với người cầm kiếm càng kiêng kỵ vạn phần.
" T...Thượng tiên t...tha mạng! "
Ma đầu vội vàng quỳ lên không ngừng dập đầu xin tha, dáng vẻ nguy hiểm hung ác ban đầu cũng không còn một mảnh.
Nói giỡn, người sử dụng Lãnh Thiên kiếm trên khắp tam giới này cũng chỉ có mỗi vị kia, người năm trăm năm trước một mình giết hơn mấy vạn yêu ma còn đích thân phong ấn yêu thú mà không hề có chút tổn thương nào.
Bây giờ nhắc lại, yêu ma nghe tới tên cũng chỉ có sợ vỡ mật không dám dây vào...!Huống hồ nói gì tới một kẻ như gã dám đắc tội!
" Ma vật từ đâu tới, dám ở dưới mi mắt của bổn tôn lộng hành! "
Thanh âm phát ra âm lãnh mang theo uy áp mười phần, áp ma đầu cả người đều phủ phục sát mặt đất, lục phủ ngũ tạng đều quay cuồng, gã khụ một tiếng lại phun ra thêm một ngụm máu đen.
" Khụ...Khụ khụ...T...Thượng tiên tha...tha mạng!...Ta chỉ là một ma đầu nhỏ nhoi...bị người khác sai khiến mà thôi! Đúng vậy! Ta chính là bị yêu...AA! "
Ma đầu lời còn chưa nói hết đột nhiên thống khổ gào lên, Mặc Dạ Thiên vung tay còn lại tạo ra thêm một kết giới hộ thân bao vây trước mặt hắn, còn hắn thì đứng trước giường che đi người phía sau.
Kết giới bắn lên dày đặc máu đen cùng lẫn lộn một chút đồ vật theo máu chảy xuống khỏi kết giới nhuốm bẩn sàn nhà.
Mặc Dạ Thiên thu hồi lại kết giới, nhìn thứ đen đặc trộn lẫn chút đồ vật không nói nên lời tràn bên dưới làm hắn khẽ nhíu chặt mày.
Này ma vật không phải tự bạo mà là bị kẻ nào đó ép tự bạo, nhớ tới câu cuối cùng của ma đầu kia nói Mặc Dạ Thiên đoán ra được kẻ đứng đằng sau là ai.
Kẻ đó muốn vu oan cho ma giới thì cũng không phải chuyện của hắn, nếu không phải vì muốn giúp Bạch Cảnh Từ đột phá bình cảnh từ Kim Đan trung kỳ tiến vào hậu kỳ hắn cũng sẽ không dẫn người tới đây.
Đúng...!Mặc Dạ Thiên tu đạo vô tình nhưng khác với những người tu đạo vì chúng sinh, hắn tu đạo trước giờ vì lợi ích của chính mình.
Mặc Dạ Thiên sẽ không giữ những thứ vô dụng không có ích cho hắn ở bên mình...
Phất tay, một luồng sáng đem đồ vật dơ bẩn trên sàn nhà dọn dẹp sạch sẽ, hắn không muốn làm Bạch Cảnh Từ bị thứ này làm ghê tởm.
Cọ rửa xong, Mặc Dạ Thiên lại quay người cúi đầu nhìn chăm chú người trên giường, bàn tay vươn đến muốn chạm lên gương mặt của nam tử nhưng rốt cuộc vẫn không làm, chỉ nhẹ điểm giữa mày Bạch Cảnh Từ một chút nhẹ giọng lầm bầm.
" Ngủ đi, ngày mai dậy đều sẽ quên hết thôi...!Là do sư tôn không đúng...!"
" Ngươi ra vẻ đạo mạo làm cái gì? "
Xung quanh Mặc Dạ Thiên đột ngột hiện lên một đoàn ma khí bao quanh lấy hắn, giọng nói khàn đục như ma quỷ nói nhỏ ở bên tai hắn thì thầm.
" Không phải mục đích ngay từ đầu của ngươi là như vậy sao? "
" Tại sao còn chần chờ, làm đi.
Chỉ cần một chút nữa thì tu vi của ngươi sẽ thăng tiến, không phải ngươi muốn sớm phi thăng sao? "
" Mặc Dạ Thiên, ngươi đừng quên bản thân ngươi dối trá, ích