" Tứ công tử mất tích, Thúy Hạnh là nô tì thân cận của công tử cũng cùng biến mất theo.
Giống y hệt như lúc đại phu nhân và tứ phu nhân mất tích vậy...!"
" Nếu ma vật xâm nhập vào Trần phủ mà kết giới không động thì chỉ có hai trường hợp, một là ma vật này tu vi cao, hai chính là ma vật ngay từ đầu đã ở trong Trần phủ! "
Chu Mộc lời nói còn chưa nói xong đã bị nam tử hắc y kia lên tiếng chen vào, sắc mặt gã nghiêm trọng làm Lâm quản gia cùng người khác cũng đi theo căng thẳng.
Chỉ có nhóm người Mặc Dạ Thiên vẫn im lặng nhìn nam tử kia từ đầu tới cuối, Bạch Cảnh Từ phe phẩy quạt ngọc trong tay khẽ nhướn mày, giống như tùy ý lên tiếng hỏi.
" Nếu theo vị đạo hữu này nói thì tứ công tử vẫn còn ở trong Trần phủ, bị ma vật kia giấu ở đâu đó? "
Câu sau Bạch Cảnh Từ cố tình đè giọng nói nhấn mạnh, nam tử hắc y chỉ liếc nhìn Bạch Cảnh Từ một cái sau đó lạnh mặt quay đi, hướng Lâm quản gia nói.
" Lâm quản gia phiền ngày thông báo với Trần đại nhân ta muốn mở kết giới lần nữa...!"
" Không cần đâu.
"
Bạch Cảnh Từ gấp lại quạt vỗ vỗ nhẹ vài cái vào lòng bàn tay của mình, cong cong khoé môi tươi cười.
" Ngày hôm qua lúc đi dạo quanh Trần phủ ta có gặp qua tứ công tử một mặt, nhìn ấn đường của tứ công tử nhiễm khói đen cho nên phòng ngừa có chuyện xảy ra như hôm nay...!Ta đã âm thầm để ở trên người công tử một đạo pháp truy tìm, một lát để ta phát động thuật pháp là có thể biết được tứ công tử hiện tại đang ở đâu.
"
Lâm quản gia nghe vậy mừng rỡ vội vàng khom lưng không ngừng cảm tạ: " Như vậy thì tốt quá rồi, tốt quá rồi! Cảm tạ tiên trưởng! Cảm tạ tiên trưởng! "
Bạch Cảnh Từ vươn hai tay đỡ lấy hai tay của Lâm quản gia nói một tiếng khách sáo sau đó kêu ông ấy đi thông tri lại cho Trần Cửu biết, nam tử hắc y nhìn Lâm quản gia vui mừng quay đi vẻ mặt cảnh giác cùng phức tạp nhìn về phía Bạch Cảnh Từ.
" Vị đạo hữu này, ta thấy ngươi rất lo lắng cho tứ công tử.
Không bằng cùng chúng ta đi tìm? "
Vân Yên trước tiên lên tiếng đánh gãy dòng suy nghĩ của nam tử hắc y, gã chỉ liếc nhìn cũng không đáp mà hậm hực bỏ đi.
Chu Mộc sớm nhìn không vừa mắt tên này ngay từ đầu, lúc nào cũng âm dương quái khí giống như cả thế giới này mắc nợ gã không bằng! Y trợn mắt nhìn theo nam tử kia rời đi một lúc mới thu hồi tầm mắt nhìn sang Bạch Cảnh Từ, hình như càng ngày y càng cảm giác NPC này có chút loá mắt...!Đối phương giống như một viên ngọc sáng lấp lánh khiến ai cũng khao khát muốn có được, nếu nói lúc đầu y chỉ xem đây là một trò chơi nhưng từ lúc gặp gỡ NPC trước mặt ngày tháng y trải qua dường như có chút khác lạ, đôi lúc rất chân thực nhưng đôi lúc cũng rất hư ảo.
Cảm giác giống như đối phương không phải NPC mà thật sự là một người sống bằng xương bằng thịt, nhưng đôi khi lại giống như mộng không thể nắm bắt được.
Cổ cảm xúc kì quái càng ngày càng mãnh liệt khiến Chu Mộc hoảng hốt, y đột nhiên thấy đau lòng? Tại sao? Tại sao lại đau như vậy? Là do ý nghĩ một ngày nào đó đối phương lần nữa biến mất trước mặt mình?
Khoan đã...!Lần nữa? Sao lại là lần nữa?
" Chu sư huynh! Chu sư huynh! "
Chu Mộc bị một giọng nữ hài non nớt gọi tỉnh, góc áo bị ai đó kéo kéo.
Chu Mộc cuối đầu nhìn xuống, tiểu Mạn Mạn mở to một đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm y thấy y rốt cuộc nghe thấy mình gọi mới hơi chu lên cái miệng nhỏ oán giận.
" Chu sư huynh, muội gọi huynh rất nhiều lần đó! "
" A...!Xin lỗi sư muội, ta có chút thất thần.
Tiểu Mạn Mạn muốn gì sao? "
Chu Mộc cuối người bế lên La Tiểu Mạn ôn nhu cười, còn tiện tay bẹo má của đối phương một cái.
La Tiểu Mạn vòng bàn tay nhỏ ôm lấy cổ y, chớp chớp mắt ngoan ngoãn đáp.
" Cảnh Từ ca ca kêu muội lại gọi Chu sư huynh đuổi kịp sư tôn bọn họ đó.
"
Chu Mộc bước chân muốn nâng lên lại hơi khựng lại, quay đầu: " Cảnh Từ...!Ca ca? "
" Đúng nha, muội kêu Cảnh Từ ca ca là Bạch sư huynh nhưng ca ca lại nói muội cứ kêu huynh ấy Cảnh Từ ca ca là được.
"
Chu Mộc nghe, không hiểu sao gương mặt đột ngột tối sầm xuống.
Ánh