Mưa liên tiếp mấy ngày, khiến nhiệt độ giảm mạnh, Lạc Vĩ Vĩ sợ cảm lạnh, đã đem áo bông mặc vào. Lục Thi Duy với Tùy Tâm đều cười cô, biết rõ cô đây là sợ bị cảm lạnh hành hạ. Mọi người cho rằng quấn đến mức độ này, hẳn là cô không thể bị cảm lạnh mới hợp lý, không nghĩ tới cô không thể thoát khỏi bị cảm lạnh.
Cuối thu ở phương bắc, nếu như không có lò sưởi, thì rất không hay. Nhất là vào mấy ngày mưa như thế này.
Ban ngày Lạc Vĩ Vĩ chỉ lo phòng bệnh, lại quên mất buổi tối cô có tật đá chăn, hơn nữa... Cô còn thói quen khỏa thân đi ngủ.
Thời điểm cô sốt đến thất điên bát đảo trong phòng làm việc, bỗng nhiên cảm giác được trán mình lành lạnh, từ từ đầu óc cũng dần tỉnh táo, sau đó đưa tay sờ, không biết là ai dán miếng dán hạ sốt cho cô.
Cô cảm thấy có thể làm việc này ngoài Tùy Tâm ra thì không thể có người khác, nhưng nhìn một lượt cũng không thấy Tùy Tâm đâu, đã gọi điện thoại mới biết Tùy Tâm có việc đã đi ra ngoài.
Lạc Vĩ Vĩ nói: "Cậu dán miếng dán hạ sốt cho mình ở chỗ làm hả?"
Tùy Tâm hỏi: "Miếng dán hạ sốt gì?"
"Không phải cậu dán cho mình hả?"
"Cậu sốt hả?"
"... Cậu lại không quan tâm mình như thế à!"
"Lúc mình ra ngoài trông cậu cũng tốt mà, sao lại bị sốt?"
"Cậu có thể đi chết đi là vừa!"
Không phải Tùy Tâm, thì là ai? Lạc Vĩ Vĩ lén nhìn Lục Thi Duy một cái, không nghĩ tới chỉ có một cái nhìn trộm lơ đãng như thế, lại bị đối phương dễ dàng thấy được.
"Có việc gì?" Hôm nay Lục Thi Duy hơi bận, thật ra không có quá nhiều thời gian đi quan tâm Lạc Vĩ Vĩ.
"Miếng dán hạ sốt là cậu dán cho tôi à?"
"À, không cần cám ơn."
"Ai bảo tôi muốn cám ơn! Cậu cho rằng tôi là con nít sao? Hình vẽ con cừu vui vẻ là sao hả?" Lạc Vĩ Vĩ nói xong, một tay vén tóc mái, một tay chỉ cái trán của mình.
Lục Thi Duy giương mắt vừa nhìn, bật cười cái phốc. Lúc đó nàng thấy Lạc Vĩ Vĩ nằm úp trên bàn cả buổi trời, cho là Lạc Vĩ Vĩ ngủ rồi, sau đó nàng làm xong bảng báo cáo, Lạc Vĩ Vĩ vẫn duy trì tư thế đó, nàng cảm thấy kỳ lạ, liền đi qua trêu chọc quấy nhiễu, sờ lên lông mi dày của Lạc Vĩ Vĩ, đột nhiên phát hiện nhiệt độ trên mặt Lạc Vĩ Vĩ nóng đến bỏng lửa.
Sau khi xác định là Lạc Vĩ Vĩ lên cơn sốt, nàng không nghĩ nhiều, mau chóng mặc áo khoác đi đến hiệu thuốc mua miếng dán hạ sốt. Nói chung, dáng vẻ của nàng lúc đó trông rất gấp, thở hổn hển đến kịch liệt, thế nên người ở hiệu thuốc nhầm là trong nhà có trẻ con bị sốt.
Lục Thi Duy nhìn chằm chằm vào trán Lạc Vĩ Vĩ cười một trận, mới nói: "Rất hợp với cậu."
"Hợp em gái cậu ấy..." Lạc Vĩ Vĩ vẫn còn lải nhải, Lục Thi Duy lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
Lạc Vĩ Vĩ lấy gương trang điểm ra soi, cái trán đầy cừu vui vẻ, nhìn qua... Cũng thật đáng yêu, cô an ủi chính mình.
Sốt thành cái dạng này, cô không có cách nào làm việc tốt được, đầu nhũn ra, dứt khoát cái gì cũng không làm, ngẫu nhiên thưởng thức dáng vẻ làm việc chăm chỉ của Lục Thi Duy một chút, đa phần là nghịch điện thoại.
Từ lần đến bệnh viện gặp nha sĩ, vô tình gặp được nha sĩ Tiểu Ca, hai người thêm bạn tốt cho nhau trên WeChat, nhưng vẫn không nói chuyện. Lúc này đang sốt đến mơ hồ, bỗng nhiên nhận được tin nhắn của nha sĩ Tiểu Ca, Lạc Vĩ Vĩ còn đang sửng sốt một chút.
Nhìn cái ảnh đại diện trông rất quen kia, suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra là ai, phóng to đầu lên, che mũi miệng đi, mới hiểu ra. Thiếu chút nữa quên mất có vài người như thế.
Nha sĩ Tiểu Ca gửi tin nhắn: Răng còn đau không?
Lạc Vĩ Vĩ đáp: Tôi phải nói đau hay không đau?
Nha sĩ Tiểu Ca:...
Lạc Vĩ Vĩ: Tôi bị sốt.
Sau đó hai người bắt đầu có một cuộc thảo luận chuyên sâu về y học. Lúc đang trò chuyện, Tùy Tâm hấp tấp trở về, trên người còn mang theo khí lạnh bên ngoài, dựa vào Lạc Vĩ Vĩ, khiến cho Lạc Vĩ Vĩ hắt hơi.
Tùy Tâm vốn là thân thiết hỏi: "Để mình xem coi bệnh thành ra cái giống gì rồi." Nói xong đưa tay nhấc tóc mái trên trán của cô lên, chưa kịp thử nhiệt độ trên trán, đã bị đám cừu vui vẻ chọc cười chết rồi.
"Cười cái rắm." Lạc Vĩ Vĩ rất nhanh che cái trán lại.
"Còn có sức chửi người khác, xem ra không nghiêm trọng lắm." Tùy Tâm nói xong, lại cúi đầu nhìn điện thoại của cô, "Vừa rồi cậu xem cái gì đó, chăm chú thế."
"Trai đẹp trên WeChat."
"Lại trai đẹp nào đây? Mau thành thật giao ra!"
"Không phải lần trước mình đau răng sao, đến bệnh viện quen được nha sĩ."
"Ôi!!!! Có biến à nha." Tùy Tâm vừa cảm khái vừa gọi Lục Thi Duy: "Tiểu Duy, mau qua đây xem này, Vĩ Vĩ có bạn trai mới!"
Lạc Vĩ Vĩ ấn khóa màn hình, trừng Tùy Tâm một cái: "Bạn trai gì chứ, đừng nói mò."
Lục Thi Duy vốn đang vùi đầu gian khổ làm việc, nghe được hai chữ bạn trai kia (*), cũng không khỏi liếc mắt, nghĩ một chút, trước tiên bỏ công việc xuống đi lại xem trò hay cái đã.
(*) Nguyên tác là ba chữ男朋友/nam bằng hữu
Lạc Vĩ Vĩ theo bản năng nhét điện thoại vào túi quần.
"Lấy điện thoại ra, cho bọn này xem, trai đẹp của cậu trông thế nào." Tùy Tâm nói xong, đã động thủ cướp điện thoại của Lạc Vĩ Vĩ. Tay chân Lạc Vĩ Vĩ lèo khèo, giãy giụa một hồi thì bại trận.
"Mật khẩu của cậu là gì?" Tùy Tâm hỏi.
"Không nói cho cậu biết."
Lục Thi Duy nhìn Lạc Vĩ Vĩ một cái, vươn tay về phía Tùy Tâm: "Đưa tôi." Tùy Tâm bán tín bán nghi mà đưa tới, nhìn thấy Lục Thi Duy cực kỳ nhanh ấn xuống bốn con số, điện thoại đã mở khóa.
Bọn cô rất nhanh tìm được WeChat của nha sĩ Tiểu Ca, vào album của anh ta xem ảnh chụp. Album của anh ta rất sạch sẽ, không tâm linh canh gà, cũng không có video hài hước gì cả, cũng không có chụp đồ ăn, chỉ có mấy tấm ảnh chụp anh ta lúc