Lạc Vĩ Vĩ không khỏi có chút kinh hãi.
Bởi chính cô.
Vì sao trong nhật ký của cô lại xuất hiện một câu như thế? Đây là bút tích của cô không sai, nhưng là tại sao lại là cô ấy, mà không phải anh ấy?
Lạc Vĩ Vĩ lập tức chối bỏ lập luận kia của mình, nghĩ thầm nhất định là mình quá qua loa rồi, viết sai chữ rồi, ha ha ha.
Mà hạng người gì lại qua loa thành như vậy chứ...
Cô lật qua lật lại, có một tờ viết: "Cả ngày cô ấy không cười, dù mình nói rất nhiều chuyện buồn cười, cô ấy cũng không cười chút nào, cả tiết học mình vẫn nhìn cô ấy, dường như cô ấy không hề để ý."
Lạc Vĩ Vĩ da đầu có chút tê. Điều này thật điên rồ... Cô vội vàng khép quyển nhật ký lại, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại. Đầu tiên, cô cảm thấy mình dẫu sao cũng là thiếu niên có thành tích xuất sắc, không đến mức nam hắn nữ nàng cũng không phân biệt được; tiếp theo, tuy trí trí nhớ của cô kém cỏi, nhưng là có lẽ không đến mức quên đi một chuyện quan trọng như thế.
Rõ ràng... Là cô thích một nữ sinh...
Thật đáng sợ... Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy thế giới của mình muốn đổ nát rồi. Chẳng lẽ mình không quen bạn trai không phải là bởi vì không gặp được người thích hợp, mà là bởi vì mình căn bản không thích con trai sao? Không đúng ... Mối tình đầu của cô là nam sinh nha... Hơn nữa hơn nữa... Nam thần của cô là Ngô Ngạn Tổ nha. Cô cảm thấy mình yêu thích nam sinh mới đúng, bởi vì cũng nhớ rõ đã từng yêu thích qua nữ sinh nào cả...
Nhưng trong nhật viết là chuyện gì cơ chứ?
Lạc Vĩ Vĩ muốn xem lại một chút, rồi lại không có dũng khí. Đúng rồi, hỏi Lục Thi Duy, hai người bọn họ học chung nhiều năm như vậy, trí nhớ Lục Thi Duy lại tốt như vậy, Lục Thi Duy nhất định nhớ rõ những chi tiết mà Lạc Vĩ Vĩ quên mất.
Lạc Vĩ Vĩ đứng ngồi không yên mà gọi điện thoại cho Lục Thi Duy, nhưng mà giọng nói nhắc nhở đối phương đã tắt máy.
Lạc Vĩ Vĩ thầm mắng một câu: "Thời khắc mấu chốt như xe bị tuột xích." Có lẽ... Người ta đi gặp tiểu tình nhân, đang mướn phòng? Vậy vẫn là đừng quấy rầy.
Lạc Vĩ Vĩ ném điện thoại xuống giường, tay không biết xấu hổ lại đi lật quyển nhật ký. Dường như mỗi trang đều có cô gái kia xuất hiện, chẳng qua vẫn không hề viết tên.
"Hôm nay cô ấy nổi giận với mình, trong lòng mình rõ ràng không nghĩ như vậy, miệng lại đi cãi nhau với cô ấy, bây giờ nhớ đến hối hận muốn chết, nhưng lại không muốn đi nhận sai."
"Cô ấy nói nếu như mình kiểm tra tiếng anh đạt được điểm tối đa, cô ấy sẽ mua kem cho mình."
Chờ một chút... Chẳng lẽ là cô giáo Tiếng Anh trẻ nhất thời điểm đó? Lạc Vĩ Vĩ nhớ rõ khi đó thích nhất nữ giáo viên kia, thành tích những môn khác tuy không kém, nhưng môn anh của cô lại cực kỳ tốt. Bởi vì mỗi khi trên lớp có tiết Anh, cô đều nghe giảng rất chăm chú, dường như luôn làm rất nhiều rất nhiều bài tập Tiếng Anh, vì muốn ở cùng cô giáo nhiều hơn, cô thường chạy đến phòng Anh Văn trong giờ tự học để làm bài tập.
Lạc Vĩ Vĩ nặng nề đóng quyển nhật ký lại. Cô nhớ rõ cô giáo đó, nhớ rõ những chuyện này, nhưng không nhớ rõ mình đã từng thích cô giáo chưa, hơn nữa trong nhật ký còn có viết...
Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra? Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng, cô quyết định đi ra ngoài tìm cái gì đó để làm mình thanh tĩnh một chút trước. Cô chọn nơi gần trường đại học, nghĩ đến không chừng có thể gặp được Lục Thi Duy ở đâu đó, lại có thể thuận tiện nghe ngóng chuyện cô giáo Tiếng Anh.
Nhưng Lục Thi Duy tắt điện thoại, hơn nữa đại học lại lớn như vậy, xác suất Lạc Vĩ Vĩ gặp được Lục Thi Duy so với xác suất cô không lạc đường còn thấp hơn.
Sắc trời tối dần, tuyết cũng đã ngừng rơi, Lạc Vĩ Vĩ ở nơi này đi một vòng lớn, vẫn chưa nghĩ ra nên ăn cái gì. Cô nhớ rõ quanh đây có một quán mì cay, mì cay ở đó rất giống với hương vị mà trước đây cô từng ăn, tuy cô không nhớ rõ là ăn ở chỗ nào, nhưng trong ký ức vẫn nhớ rõ hương vị ở đó. Nhưng cô không tìm được quán mì, đành phải dừng xe, định hỏi sinh viên ở xung quanh.
Cô mở cửa bước xuống xe, đúng lúc nhìn thấy một cô gái đang đi về phía cô, vì thế Lạc Vĩ Vĩ mở miệng: "Bạn học..."
Cô gái cũng không ngẩng đầu lên, trực tiếp mở cửa xe vị trí phó lái ngồi xuống.
Lạc Vĩ Vĩ cuống lên, cũng ngồi vào trong xe, chưa kịp mở miệng đã bị cô nhóc kia cướp lời rồi: "Đến tiểu khu XX."
Lạc Vĩ Vĩ sửng sốt một chút, nơi cô gái nói lại là tên tiểu khu của cô, nhưng cô rất nhanh phản ứng lại, tình huống này là sao vậy?
Cô gái nhìn cô sửng sốt, còn nói: "Lái xe đi."
"Không phải... Tôi là..."
Cô gái gật gật đầu: "Tôi hiểu, cho cô tiền thừa, đừng có tiếp kéo người khác được không?" Nói xong bắt đầu mở ví.
Lạc Vĩ Vĩ nhịn không được liếc mắt, đây coi cô là lái xe phi pháp kiếm khách rồi, cô lễ phép nói với cô gái: "Em đã hiểu lầm rồi, tôi không phải ý này."
Cô gái nghe xong mới dừng động tác lại, sau đó nói: "Ôi, đi thôi, tôi sốt ruột."
Lạc Vĩ Vĩ chẳng muốn giải thích, sao nghe không rõ câu nói của cô chứ, cô trực tiếp làm mặt lạnh: "Xuống xe."
"Làm gì vậy?" Lúc này nữ sinh mới quay đầu nhìn cô, ánh mắt của hai người giao nhau, ai cũng không chịu nhường ai, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào đối phương.
Lạc Vĩ Vĩ nói: "Đầu tiên, tôi không phải lái xe phi pháp, tôi chỉ lạc đường; tiếp theo, tôi chỉ muốn hỏi đường em mà thôi."
"À..." Nữ sinh cúi đầu cười cười, "Sao chị không nói sớm, thật ngại quá, đã hiểu lầm rồi."
"Em cũng có cho tôi cơ hội để nói đâu... Cứ ngồi đó đi..." Lạc Vĩ Vĩ nói xong nhìn ghế phụ một lần, nghĩ thầm cũng may là nữ sinh ngồi, nếu là nam sinh có lẽ cô đã trực tiếp đạp xuống xe rồi. Nữ sinh còn khá hơn chút, sẽ không phản cảm như vậy.
Cô gái cười cười: "Chị vừa mới là hỏi đường, chị