Lạc Vĩ Vĩ mất ngủ, cả đêm cô không thể ngủ ngon giấc được, nhớ tới liền gọi điện cho Lục Thi Duy, nhưng vẫn tắt máy. Sáng ngày thứ hai lại đến sớm gõ cửa nhà Lục Thi Duy, Lục Thi Duy cũng không ở nhà, Lạc Vĩ Vĩ không hiểu sao có chút phiền lòng.
Đến văn phòng không bao lâu, Lục Thi Duy đến rồi, vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua.
Lạc Vĩ Vĩ không có ý tốt nhìn Lục Thi Duy từ trên xuống dưới, cái miệng mắc nợ trước sau như một: "Quần áo cũng không thay, tối qua đi đến chỗ nào phóng túng rồi?"
Lục Thi Duy liếc nhìn cô một cái, có vẻ hơi mệt mỏi ngồi xuống chỗ của mình, thật ra chẳng còn hơi sức đâu mà đi tranh cãi với cô, nhưng vẫn theo thói quen đáp lại: "Cậu cho rằng tôi giống cậu đấy à." Chẳng qua là câu nói này có chút yếu ớt.
Lạc Vĩ Vĩ thấy nàng uể oải cùng thiếu kiên nhẫn, vì vậy đổi giọng hỏi: "Vậy tại sao lại tắt điện thoại, tôi tìm cậu cả đêm, cậu có biết không?"
Lục Thi Duy cảm thấy rất kỳ quái, "Cậu tìm tôi làm gì?"
Lạc Vĩ Vĩ cũng cảm thấy mình có hơi quái lạ, vì sao cái sự kiện nhất định phải hỏi Lục Thi Duy chứ, nhỡ đâu bị Lục Thi Duy phát hiện, nhất định sẽ giễu cợt cô mất. Lạc Vĩ Vĩ suy nghĩ một chút nói: "Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, buổi sáng hôm nay không đến đón cậu."
Cái cớ rách nát này, Lạc Vĩ Vĩ nói xong bản thân cũng không tin nổi, không nghĩ tới Lục Thi Duy lại tin được. Có lẽ là quá mệt mỏi, không muốn đi suy xét.
Lục Thi Duy nói: "May là cậu không đến, hôm qua tôi ở bệnh viện cả buổi tối, không mang sạc điện thoại, cho nên điện thoại hết pin rồi."
"Không phải ngày hôm qua cậu có hẹn sao? Buổi hẹn cũng có thể đi vào bệnh viện à..." Lạc Vĩ Vĩ nhịn không được bắt đầu chữa đầu mình, đây là làm cái gì, chơi đến tận bệnh viện à.
Nếu là bình thường, Lục Thi Duy nhất định chẳng muốn giải thích với cô nhiều như vậy, dù sao trong miệng cô chẳng có cái gì tốt đẹp cả, hơn nữa nói xong rồi cũng qua thôi, ai cũng sẽ không coi là thật. Nhưng lần này Lục Thi Duy thật sự muốn tìm ai đó để mắng chửi, còn phải là đối tượng tài năng quen thuộc của nàng nữa kìa, bằng không rất khó khiến cho người kia đồng cảm.
"Cậu còn nhớ người ngồi hàng đầu tiên hồi sơ trung không, tan học đều là nữ sinh kia giành lau bảng không?"
"Hình như có chút ấn tượng, là con nhỏ mập não tàn đó hả?"
"... Người ta chẳng qua mập hơn cậu một chút, cậu đừng có luôn gọi người ta là nhỏ mập chứ."
"Được rồi... Cậu ta làm sao?"
"Hôm qua tôi đến gặp cậu ấy."
Vẻ mặt Lạc Vĩ Vĩ hoài nghi nhìn Lục Thi Duy, gặp bạn học cũ? Chẳng lẽ không phải đi gặp tiểu tình nhân sao? Gặp bạn học cũ tại sao lại đến đại học?
Lục Thi Duy đoán được cô lại suy nghĩ nhiều, giải thích nói: "Bởi vì tôi lâu rồi chưa về đây, lại nghe nói cậu ấy mang thai, định đi gặp cậu ấy, thuận tiện ôn chuyện. Chồng cậu ấy là giảng viên đại học, cho nên hôm qua tôi đến trường đại học tìm bọn họ, vừa vặn cùng chồng cậu ấy ăn một bữa cơm."
Được rồi, Lạc Vĩ Vĩ miễn cưỡng tin là có chuyện. Nhỏ mập hồi sơ trung, tuyệt đối là người hâm mộ trung thành nhất của Lục Thi Duy, vô luận Lục Thi Duy làm cái gì cũng đúng hết, Lục Thi Duy trên lớp kiến nghị gì đó cậu ta cũng đều ủng hộ; nếu ai dám nói Lục Thi Duy không tốt, cậu tuyệt đối sẽ đi đánh nhau với người đó.
"Nhưng ... Các cậu chỉ đi ăn một bữa cơm mà thôi, sao có thể ăn vào bệnh viện luôn vậy, không phải cậu ta lại đánh nhau với ai đó chứ?" Lạc Vĩ Vĩ còn nhớ rõ nhỏ mập đó từng đánh gãy răng cửa của nam sinh lớp bọn họ, bởi vì nam sinh kia nói Lục Thi Duy lớn lên trong gia đình không có ba, học giỏi có ích gì, tâm lý không kiện toàn bala bala...
Bạn học mập mạp này tuyệt đối đã đạt đến một trình độ nào đó rồi, chỉ là lúc lên cao trung không thể cùng Lục Thi Duy thi đậu một trường học, hai người liền ít liên lạc đi. Nhiều năm như vậy tuy rằng không thường gặp mặt, nhưng đứt quãng có chút liên hệ.
"Bụng cậu ấy đã lớn như vậy, còn đánh nhau cái gì." Lục Thi Duy nói.
Lạc Vĩ Vĩ nghe xong, lập tức tròn xoe con mắt, "Cậu ta... Không phải là sinh rồi đó chứ?"
Lục Thi Duy nhắm mắt nhẹ gật đầu: "Tôi phục muốn chết, ngày dự sinh sắp đến rồi, cậu ấy còn đi ra ngoài! Cũng tại tôi lúc đầu không hỏi cậu ấy khi nào sinh, tôi cho rằng chắc còn mấy tháng nữa, kết quả gặp mặt thấy cậu ấy ưỡn cái bụng lớn, tôi nói cậu như vậy rồi còn đến làm gì, trời lạnh đường trượt, mình đến nhà cậu thăm cậu là được rồi. Kết quả cậu ấy nói một câu, không sao, thân thể mình tốt lắm, không có nghỉ sinh, thường xuyên ưỡn bụng ngồi xe buýt. Lúc ấy tôi cũng đành bó tay..."
Lạc Vĩ Vĩ cũng không nói lời nào. Im lặng một hồi mới lại hỏi: "Nhưng người ta sinh con, cậu ở lại bệnh viện cả đêm làm gì? Đứa nhỏ cũng không phải của cậu."
"Cút! Tình huống lúc đó tôi có thể về nhà sao?"
"Không phải ba đứa nhỏ cũng ở đó sao?"
"Đừng nói nữa, lúc đó cả người anh ta đều bị dọa sợ, xe cấp cứu cũng là tôi gọi. Sau khi đến bệnh viện tay chân lại càng luống cuống, liền lời nói cũng không nói rõ, nếu tối hôm qua tôi không ở đó, không đợi sinh đứa nhỏ ra, đoán chừng anh ta đã lao vào phòng cấp cứu luôn rồi. Tóm lại tối qua đều hỏng bét..."
Lạc Vĩ Vĩ đồng ý gật đầu, tối qua cô cũng không có gì đặc biệt."Vậy cậu cả đêm không ngủ, hiện tại không mệt sao?"
"Buồn ngủ, nhưng công việc còn chưa làm xong, có thể làm sao chứ."
"Hai ta về nhà ngủ đi?"
"..."
"Đừng nghĩ lung tung, tôi nói là cậu về nhà cậu, tôi về nhà tôi."
"Cậu muốn đến nhà tôi, tôi cũng phải cho phép mới được."
"..." Lạc Vĩ Vĩ chột dạ, lại không phản bác được gì.
Có vài thời điểm quả thật Lạc Vĩ