Vương Đông Thanh từ nhỏ đến lớn, kỳ thật coi như là một đứa trẻ thuận buồm xuôi gió. Cha mẹ đều là công nhân viên chức xí nghiệp nhà nước, điều kiện sinh hoạt trên không lo thì dưới lo làm quái gì; nhỏ từ nhỏ tập nhảy, học tập lại tốt, đi tới chỗ nào cũng là tiêu điểm của sự chú ý. Nhưng chỉ là về mặt tình cảm lại vô cùng nhấp nhô.
Yêu thích nhỏ, nhỏ không vừa mắt; nhỏ thích, sau khi hao hết tâm tư bẻ cong, tan tan hợp hợp, cuối cùng vẫn là vì người khác làm áo cưới. Hôm nay nhỏ có chút thích chị gái ở chung một tiểu khu với nhỏ, nhưng có vẻ như muốn theo đuổi được không phải chuyện dễ dàng.
Dù sao nhỏ tuổi cũng còn nhỏ, những phương pháp cùng thủ đoạn theo đuổi con gái của nhỏ cũng chỉ áp dụng được vào mấy cô gái nhỏ xấp xỉ nhỏ mà thôi, đối với chị gái có công việc có cơ sở kinh tế, nhỏ cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.
Nhưng phàm là con gái, hơn phân nửa sẽ thích đối phương mang cho mình chút kinh hỉ, cho nên nhỏ vào lúc không thường xuất hiện một chút, tạo một chút kinh hỉ. Chỉ có điều thế sự khó liệu, con đường theo đuổi chị gái này quá dài, nhỏ còn có rất nhiều chướng ngại phải loại trừ.
Nhỏ cố ý dậy thật sớm, vì có thể đuổi kịp lúc Lạc Vĩ Vĩ đi làm mà ngẫu nhiên gặp ở bãi đậu xe, sau đó nhỏ sẽ đi nhờ xe Lạc Vĩ Vĩ, lại thuận tiện phát triển chút tình cảm. Nếu như sớm biết như lúc này, nhỏ tình nguyện ngủ thêm một chút nữa, cũng sẽ không đau khổ như vậy, lúng túng... như vậy.
Ngượng ngùng bắt chuyện với vị tiểu thư ma nữ trước mặt, Vương Đông Thanh đem ánh mắt thẳng tắp rơi vào Lạc Vĩ Vĩ vô cùng xinh đẹp bên cạnh, hôm nay chị Vĩ Vĩ cảm giác trông rất ngự tỷ nha, cảm giác mỗi bước đi đều mang theo gió, uổng công nhỏ là một tài nữ, thời điểm này nghĩ muốn nát óc, lại nghĩ không ra một câu thành ngữ bốn chữ chuẩn xác, nghĩ nửa ngày, chỉ có hai chữ —— đẹp trai!
"Chị Vĩ Vĩ ~" Nhỏ vui sướng nghênh đón, tựa như gấu Pooh cuối cùng cũng tìm được hũ mật của nó.
Lục Thi Duy nghe xong cảm thấy buồn nôn một trận, quá ngọt, quá ngán. Lại nhìn Lạc Vĩ Vĩ, lại mang vẻ mặt hưởng thụ, cười hỏi: "Sao em lại ở đây?"
Thật sự đã đủ rồi. Lục Thi Duy trong lòng trào ra vô số xem thường, mới sáng sớm đã dính như vậy, cũng không sợ ăn nhiều đường phát sợ.
"Hôm nay em muốn trường sớm một chút, ngồi xe của chị được không ạ?" Vương Đông Thanh vẻ mặt xinh đẹp mang vẻ xấu hổ, so với ngày thường tưởng như hai người.
Lạc Vĩ Vĩ có một loại xúc động muốn đi xoa nắn mặt nhỏ, xem có phải người khác giả dạng hay không, bình thường người bạn nhỏ này cũng không phải nói như vậy, chẳng lẽ bởi vì có người khác ở đây, cho nên thu lại?
"Được, lên xe đi." Lạc Vĩ Vĩ không có đi bối rối việc này, trực tiếp cho nhỏ lên xe rồi hẵng nói.
Vương Đông Thanh cười đáp ứng, quay đầu muốn kéo cửa ghế phụ, nhưng lại không biết vị ma nữ kia chiếm chỗ đó từ lúc nào. Vương Đông Thanh thầm thở dài một câu, sơ suất quá. Sau đó liếc mắt nhìn ma nữ, đã thấy chị gái kia đã cười híp mắt nhìn mình, lập tức làm nhỏ nổi da gà hết lên.
Lòng không cam tình không nguyện mà ngồi vào chỗ phía sau, lại nghe người ngồi đằng trước nói: "Lạc Vĩ Vĩ, cậu không giới thiệu một chút sao?"
Lạc Vĩ Vĩ này mới phản ứng tới, đầu tiên nói với Lục Thi Duy: "Đây là Vương Đông Thanh." Sau đó vừa nhìn về phía Vương Đông Thanh, chỉ vào Lục Thi Duy nói: "Đây là Lục Thi Duy."
Lục Thi Duy vừa định chính thức chào hỏi, kết quả bị Vương Đông Thanh giành nói trước.
Vương Đông Thanh nói: "Cho nên hai người các chị ở cùng nhà sao?" Nhỏ nói vừa xong, rõ ràng cảm giác hai người đằng trước cũng không tự nhiên mà run lên một chút.
Lạc Vĩ Vĩ may mắn mình chưa khởi động xe, không thôi đã va vào cột rồi. Cô uốn nắn Vương Đông Thanh nói: "Cậu ta chỉ tạm thời ở nhờ nhà chị mà thôi."
"Ồ ~" Nhìn dáng vẻ thì còn chưa cùng một chỗ, chẳng lẽ chị Vĩ Vĩ yêu đơn phương Lục Thi Duy này? Vương Đông Thanh nhịn không được nhíu chặt mày, len lén quan sát Lục Thi Duy, lại tiếp tục hỏi: "Hai người các chị... Là đồng nghiệp?"
Không đợi Lạc Vĩ Vĩ đáp lời, Lục Thi Duy đã trả lời trước: "Bọn tôi từ nhỏ lớn lên cùng nhau."
Vương Đông Thanh không nói, thanh mai trúc mã có gì đặc biệt hơn người, muốn cùng một chỗ đã sớm cùng một chỗ rồi, nếu như cho tới bây giờ còn không có cùng một chỗ, đoán chừng về sau cũng không có cơ hội, cho nên nhỏ vẫn có hy vọng theo đuổi Lạc Vĩ Vĩ.
Rất lâu không có ai lên tiếng, Lạc Vĩ Vĩ có chút không được tự nhiên. Vừa vặn lúc đang đợi đèn đỏ, cô nhìn thấy trên trên hộp đèn quảng cáo có ảnh chụp nam thần của cô, liền kinh ngạc thốt lên một tiếng: "Ngô Ngạn Tổ! Nam thần! Ôi! Em rất yêu anh!" Sau đó mang vẻ mặt hoa si nhìn về phía xa.
Vương Đông Thanh kinh hỉ mà phụ họa: "Chị cũng thích Ngô Ngạn Tổ ạ? Em siêu thích anh ấy luôn, anh ấy rất đẹp!"
"Đúng không, đúng không? Chị cũng cũng thích anh ấy mấy chục năm rồi."
Sau khi Lục Thi Duy nghe xong lời của hai kẻ hoa si này, xem nhẹ nói: "Anh ta xuất sắc chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng đẹp trai."
"Không nhìn ra."
Lạc Vĩ Vĩ liếc nhìn nàng một cái: "Đó là cậu không có mắt nhìn. Không biết thưởng thức. Cái gì cũng không hiểu."
"..."
Lúc này trong đài phát thanh buổi sáng phát bài hát của Rain, Vương Đông Thanh nghe xong nhịn không được hoan hô: "Ôi... Rain oppa."
"Em cũng thích Rain?" Lạc Vĩ Vĩ cũng khó dấu nét kinh hỉ trên mặt, mấy đứa nhóc ở tuổi Vương Đông Thanh có lẽ có rất ít thích Rain, dù sao cũng là minh tinh Đại Hàn thời đại của bọn cọ.
"Em vẫn rất thích bài hát của anh ấy, sau đó tìm phim truyền hình của anh ấy, oppa cũng rất đẹp trai."
"Chị thích xem concert của anh ấy."
Vương Đông Thanh lập tức hiểu ý: "Bởi vì ở concert anh ấy xe áo sao?"
Lạc Vĩ Vĩ nở nụ cười "Em giỏi đó."
Sau đó hai người cùng nhau cười, cười đến Lục Thi Duy sởn hết cả gai ốc. Lục Thi Duy đối với chuyện Lạc