Rạng sáng ngày sinh nhật Lục Thi Duy tuyết rơi vô cùng lớn, tuy rằng công nhân bảo vệ môi trường đặc biệt khả kính đáng yêu, mang theo cả nhà già trẻ cùng đi dọn tuyết trên đường cái sạch sẽ, nhưng buổi sáng lúc Lục Thi Duy cùng Lạc Vĩ Vĩ ra cửa, Lạc Vĩ Vĩ vẫn chưa thể tránh khỏi việc chìm trong đống tuyết.
Lục Thi Duy nhìn tuyết gần như ngập tới cẳng chân Lạc Vĩ Vĩ, may mắn mình lần này không đi trước Lạc Vĩ Vĩ, trong lòng thầm tán dương sự nhanh trí của mình.
"Fuck, sao tuyết dày vậy chứ?" Lạc Vĩ Vĩ chửi rủa, định rút chân khỏi đống tuyết.
Lục Thi Duy vội vàng gọi cô: "Đừng nhúc nhích, để tôi chụp ảnh đăng Weibo phát."
Lạc Vĩ Vĩ nhớ tới điện thoại rơi vào nồi lẩu, quay đầu hung dữ nói: "Còn có thể làm bạn hay không?"
"Cậu vốn có xem tôi là bạn đâu."
Cũng đúng... Lạc Vĩ Vĩ trong khoảng thời gian ngắn không thể tìm được câu phản bác, ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ một hồi lâu, vì vậy Lục Thi Duy thuận lợi chụp lại up Weibo.
Lạc Vĩ Vĩ tiếp tục ấp a ấp úng mà ở trong đống tuyết đi về phía trước, Lục Thi Duy đi theo phía sau, một đường giẫm lên dấu chân của cô, bỗng nhiên lúc đó cảm thấy rất an tâm. Tuy Lạc Vĩ Vĩ này cho người ta ấn tượng như là một người rất biết nịnh nọt, cái loại cảm giác hoa nhi bất thực, nhưng khi quen thân với cô, thật ra cô lại là người đáng tin cậy, năng lực nghiệp vụ mạnh mẽ, lại biết cách làm người. Lạc Vĩ Vĩ thường hay nói, làm việc ở xí nghiệp nhà nước cũng vô dụng thôi, làm việc quá tốt cũng không thể được, như vậy cậu cũng chỉ có thể làm việc cả đời.
(*) Hoa nhi bất thực/华而不实: hào nhoáng bên ngoài, chỉ có vẻ bề ngoài...
Lục Thi Duy đôi khi cũng sẽ dao động, tích cách của mình, có phải cũng sẽ bị bào mòn góc cạnh ở chỗ này hay không?
Đang đi thì Lạc Vĩ Vĩ bỗng nhiên dừng lại, Lục Thi Duy không hề báo hiệu mà va phải cô, sau đó hai người cù cưa cù nhằng khua tay múa chân ở trong tuyết vẫy vùng một trận, mới dìu dắt nhau đứng vững. Dưới đáy tuyết có băng.
"Sao bỗng dưng cậu dừng lại vậy?" Lục Thi Duy oán trách.
"Đi nhầm... đường..."
Lục Thi Duy quả thực muốn cho cô một cước, nhưng dưới chân quá trơn, đành phải ghi nợ trước, "Cậu bị ngốc sao? Cửa nhà mình mà cũng không nhận ra à."
"Cậu mới ngốc, cậu cũng không có nhìn đường!"
Sau đó hai đứa bé ngốc mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau cả buổi, Lạc Vĩ Vĩ bỗng nhiên nhớ tới sinh nhật Lục Thi Duy, vì vậy vô cùng không hợp hoàn cảnh hỏi: "Sinh nhật cậu nghĩ muốn cái gì?"
Đầy đầu Lục Thi Duy đều đang nghĩ Lạc Vĩ Vĩ ngốc như thế nào, ngốc như thế thì làm sao bây giờ, đáng sợ hơn chính là mình ở cùng cô lâu ngày có phải cũng bắt đầu ngốc như vậy không...
"Tôi nghĩ muốn cậu cách tôi xa một chút." Lục Thi Duy gần như không chút suy nghĩ liền mở miệng.
Lạc Vĩ Vĩ sửng sốt một chút, lập tức ồ một tiếng buông tay ra, Lục Thi Duy hét lên một tiếng bắt lấy cánh tay Lạc Vĩ Vĩ, thiếu chút nữa ở trên mặt tuyết luyện vũ điệu đường phố rồi.
"Cậu muốn chết sao, không sót tôi chút nào."
"Không phải cậu bảo tôi cách xa cậu một chút sao?"
"Ý tôi là cái chỉ số thông minh của cậu cách tôi xa một chút."
"Cậu có bệnh à! Cậu không nói rõ thì sao tôi biết... Đợi đã nào...! Cậu nói chỉ số thông minh ai thấp hả?" Lạc Vĩ Vĩ trực tiếp hất tay, nhìn Lục Thi Duy ở trên sàn băng hoa lệ xoay một vòng. Cô vốn cười có chút hả hê trên sự đau khổ của người khác nhìn Lục Thi Duy xấu mặt, nhưng nhìn thấy gót giày Lục Thi Duy một cái, tay lại theo bản năng mà giữ Lục Thi Duy một chút.
"Coi như cậu còn có chút lương tâm..." Lục Thi Duy thở hổn hển: "Đi thôi, hướng bên kia."
Lạc Vĩ Vĩ tiếp tục đi về phía trước, đi vài bước lại trượt một chút, cuối cùng rút cuộc cũng tới lối cho người đi bộ vào cổng bãi đậu xe, nhưng ở đó lại té lộn nhào một cái.
"Mau tới kéo tôi một cái, đừng chụp nữa, em gái cậu..."
xxxx
Tùy Tâm luôn hào phóng, quà cho Lục Thi Duy cũng vô cùng mạnh tay, là cô nhờ người mang mỹ phẩm hàng hiệu từ Hồng Kông. Lạc Vĩ Vĩ nhìn thấy lại bắt đầu chua: "Ai ôi!!! Tùy Tâm, sao cậu không kiếm cho mình một bộ?"
"Không phải cậu 18 sao? Dung mạo trẻ trung xinh đẹp sao xài được." Tùy Tâm cũng học xong một khóa nói dối không chớp mắt.
"..."
Lục Thi Duy đối với món quà này vô cùng hài lòng, cùng Tùy Tâm hai người cùng nhau thảo luận cả buổi về chủ đề đồ trang điểm, trong lúc Lạc Vĩ Vĩ mấy lần chen vào nói đều bị hai người đồng thời ghét bỏ. Bởi vì Lạc Vĩ Vĩ thật sự rất phiền mà, đều là người bận rộn, bình thường thức đêm cũng không thấy cô bảo dưỡng gì, làn da còn tốt như vậy, quá đáng ghét.
"Tối khuya mới về nhà cậu cũng cho tôi dùng chứ hả?" Lạc Vĩ Vĩ tội nghiệp nhìn Lục Thi Duy, "Thứ tốt phải chia sẻ với bạn tốt chứ ~ "
"Lúc này lại là bạn tốt rồi?" Lục Thi Duy bĩu môi, Lạc vô lại lại bắt đầu nói bậy nói bạ rồi.
Lạc Vĩ Vĩ còn nói: "Cùng lắm thì buổi tối tôi mua quà cho cậu." Lạc Vĩ Vĩ nghĩ thầm buổi tối tan tầm nếu đi ngang qua cửa hàng nào chưa đóng cửa, tùy tiện mua cho nàng thứ gì đó là được rồi.
"Buổi tối? Kiểm toán xế chiều hôm nay đến Hồ thành, buổi tối cậu làm sao có thời gian hả?" Lục Thi Duy sắp cái trí nhớ thối nát của cô làm không còn kiên nhẫn, thật sự muốn đánh cô một gậy, không biết làm sao có thể làm đầu óc của cô tốt lên chút ít nữa.
Lạc Vĩ Vĩ nghe xong, từ trên ghế nhảy dựng lên, "ĐM, sao tôi lại quên mất vụ này chứ, tôi đi ra ngoài một chuyến..." Nói xong cô làm bộ muốn đi ra ngoài.
"Cậu làm gì thế?"
"Tôi đi mua thuốc cho sếp, tối hôm nay khẳng định phải uống rượu." Lạc Vĩ Vĩ nói xong đạp Phong Hỏa Luân đi ra ngoài.
Lục Thi Duy nhìn bóng lưng của cô à một tiếng, trong nháy mắt như thế, Lục Thi Duy cho rằng Lạc Vĩ Vĩ là vội vã ra ngoài mua quà cho