Hiện tại, trong lòng của Hoa Từ Vũ đang liên tục gào khóc. Học trưởng cư nhiên nằm trên giường cậu, sau đó lại cư nhiên trách mắng cậu là kẻ lăng nhăng.
Chưa hết, sau vài ba câu dỗ dành thì đau lại vào đấy. Cuối cùng vị học trưởng này muốn gì ở cậu.
Hoa Từ Vũ đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Dịch Hạo Phong, sau đó quay đầu sang nhìn ba người đang đứng ở cửa, ánh mắt cầu cứu.
Nhưng ba kẻ đó lại nhìn chằm chằm vào cậu, không hề có ý ra tay giúp đỡ.
"Bé con!"
Dịch Hạo Phong không vui, bé con đang ở trước mặt anh mà lại không nhìn đến anh. Ánh mắt chỉ nhìn ba con ma cà rồng ngoài cửa.
Dịch Hạo Phong không vui.
Dịch Hạo Phong cảm thấy tủi thân.
Dịch Hạo Phong cảm thấy bị bỏ rơi.
Dịch Hạo Phong muốn làm thịt ba kẻ ngoài kia.
Ý niệm của Dịch Hạo Phong rất rõ, anh chắc chắn là không vui rồi. Hoa Từ Vũ quay đầu lại nhìn, vừa thấy khuôn mặt dữ tợn của anh lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng rồi ngã người ra sau...
Dịch Hạo Phong bỗng nhiên thu lại vẻ không vui, khuôn mặt không cảm xúc, ánh mắt ngơ ngơ ngác ngác nhìn cậu.
Hoa Từ Vũ nhìn anh, sợ hãi đến muốn khóc. Anh lại chẳng màn đến việc đó, anh dùng hai ngón tay nắm lấy óng tay áo của Từ Vũ gọi.
" Bé con! Nhìn anh..."
Hoa Từ Vũ dám cãi lệnh sao? Cậu nhìn anh, Dịch Hạo Phong lại vô thức đưa tay lên trước mặt cậu. Mái tóc dài che đi đôi mắt bị bàn tay lạnh lẽo của anh vén lên. Đôi mắt to tròn ngập nước, ánh lên vẻ vô tội nhìn anh.
"Bé con đáng yêu!"
Sau khi vén mái tóc che đi cả mắt của Hoa Từ Vũ, cái khuôn mặt liệt của ai kia không kìm lòng được mà co rút một chút. Đồng tử giãn ra, xem chừng rất vui vẻ.
Nhưng mà, Hoa Từ Vũ hiện tại đang bị khiếp sợ. Ánh mắt ngập nước đỏ bừng nhìn anh như thể con thỏ nhỏ nhìn thấy con sói. Dịch Hạo Phong chớp mắt nhìn cậu.
" Bé con khóc? Ai ăn hiếp bé con ?"
Đám bạn ở bên ngoài cảm thán.
" Chà! Xem ra là hôm nay Hạo Phong nói trên hai mươi câu. Quá xuất sắc!"
Nhưng mà bọn họ vừa khen anh chưa được bao câu thì Dịch Hạo Phong đã trừng mắt về phía bọn họ hỏi.
" Là ba cậu ăn hiếp anh ấy"
Ninh Trạch, Alex và Will đồng loạt le lưỡi đáp.
"Cậu nghĩ chúng tôi muốn bị cậu bẻ đầu chôn xuống đất sao?"
Dịch Hạo Phong nhìn Từ Vũ, ngơ ngác hỏi.
" Ai ăn hiếp bé con?"
Làm gì có ai ăn hiếp cậu. Chẳng qua là sự xuất hiện của học trưởng, việc mình bị đưa vào tầm nhắm của bọn họ khiến cậu có chút hoang mang đế sợ. Bản tính nhút nhát của Hoa Từ Vũ khiến cậu động chút chuyện không giải quyết là muốn khóc.
Bây giờ bị Dịch Hạo Phong hỏi vậy, cậu liền xua tay đáp.
" Không có! Không có ai làm em khóc cả."
" Vậy tại sao bé con khóc?"
Hoa Từ Vũ thở dài, rụt rè hỏi.
" Học trưởng, anh có thể gọi tên của em không ? Em không còn nhỏ nữa, đừng gọi bé con nữa..."
Dịch Hạo Phong ngơ ngác, đưa bàn tay lên đếm số một, hai, ba. Sau đó đáp.
" Hoa Từ Vũ? Tên xấu, bé con đáng yêu hơn"
" Sao...sao anh biết tên em?"
Tiểu Vũ của chúng ta chưa từng nói cho ai kia biết tên thật của mình, vậy tại sao hắn lại có thể đọc chính xác tên của cậu.
Rất nhanh, Dịch Hạo Phong chỉ vào bảng tên cậu đeo trên áo.
"Bé con