Nhìn Dịch Hạo Phong đang trèo qua cửa sổ, Hoa Từ Vũ sợ anh sẽ trượt tay ngã từ trên cao xuống cho nên tức tốc chạy đến. Dùng hai bàn tay kéo con người to lớn kia vào trong, Dịch Hạo Phong lại một lần nữa đột nhập vào phòng của Hoa Từ Vũ thành công.
"Học trưởng, anh không đến lớp nữa sao?"
Dịch Hạo Phong lắc đầu, thành thật ngoan ngoãn đáp.
"Không muốn đến lớp nữa!"
Hoa Từ Vũ sợ hãi thắc mắc hỏi.
"Tại sao vậy?"
Dịch Hạo Phong khuôn mặt ngẩn ngơ chỉ vào cậu đáp.
"Ở đó không có bé con"
Dịch Hạo Phong quả thật là muốn bám Hoa Từ Vũ đến điên rồi. Chỉ vì một lá thư tình mà giờ đây đã mặc định cậu là người trong lòng của anh. Tính cách vừa có chút ngang ngược vừa có chút bá đạo này khiến Hoa Từ Vũ không biết nên làm thế nào.
Dịch Hạo Phong lạnh lùng, trầm tĩnh lại ít nói. Một con người như vậy lại vô tình nhìn trúng cậu, điều này xem như cũng quá vô lí rồi đi?
Nhưng mà sự thật mà Hoa Từ Vũ không hay biết là con người đang ngồi trên giường cậu thật ra chỉ là một kẻ ngơ ngác, cách nói chuyện cũng không ngu ngơ không kém. Đã muốn cái gì thì như trẻ con, nhất quyết phải có cho bằng được. Nhưng thật ra anh bị vậy cũng đều có nguyên do của nó.
Hoa Từ Vũ nhìn Dịch Hạo Phong.
Dịch Hạo Phong nhìn Hoa Từ Vũ .
Bốn con mắt giao nhau, một khuôn mặt ngại ngùng e dè. Một kẻ ngu ngơ không hiểu sự đời.
"Bé con!"
" Vâng...em đây ạ"
Dịch Hạo Phong gọi một tiếng, Hoa Từ Vũ thuận tiện đáp một tiếng. Xem ra Dịch Hạo Phong đã có suy nghĩ gì trong đầu.
"Bé con! Thay đồ. Không mặc áo loài người sẽ bị ốm"
Dịch Hạo Phong chỉ vào cơ thể gầy trơ xương của Hoa Từ Vũ, ánh mắt nhìn chằm chằm đến hai đầu vú nhỏ hồng của cậu. Cảm giác như thế vừa tìm được kỷ nguyên mới.
Hoa Từ Vũ đỏ mặt, lí nhí nói.
"Học trưởng thể nhắm mắt lại không ? Em muốn thay quần"
" Không được!"
" Tại sao vậy ạ?"
"Nhìn hết tất cả của bé con"
Trọng điểm của tên thiếu gia nào đó chính là trên người của Hoa Từ Vũ có cái gì, anh đây đều phải nhìn hết.
Hoa Từ Vũ quyết tâm, kì nghỉ hè này sau khi về nhà phải đi chùa cúng giải hạn.
Vị học trưởng này có chút ngang tàn khiến cậu sợ chết mất.
Nhưng Hoa Từ Vũ là một con người yếu đuối, cậu dĩ nhiên sẽ không mắng ai đặt biệt là người có uy lực như vị họ Dịch đây.
Cậu xoa xoa tay, buồn bã đáp.
"Làm gì có ai thay đồ trước mặt người khác bao giờ. Cả anh cũng đâu muốn thay đồ trước mặt người khác!"
Tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng anh vốn dĩ là ma cà rồng mà. Những âm thanh này tất nhiên anh đều nghe được, Dịch Hạo Phong khá hài lòng, giọng nói nhẹ nhàng đáp.
"Bé con muốn thay đồ cùng anh sao? Được..."
Sau đó anh đứng lên, đầu tiên là cởi áo khoác đen. Sau đó bắt đầu cởi từng nút áo sơ mi trắng.
"Đừng! Đừng! Anh làm cái gì