Dạo một vòng công viên giải trí một lần nữa cũng tốn không ít thời gian. Ngày mai còn có tiết, Hoa Từ Vũ nhìn đồng hồ rồi đề cập đến chuyện đi về.
Dịch Hạo Vũ cõng con gấu bông trên lưng, vẻ mặt hiền lành một tay nắm tay Từ Vũ một tay áp lên má của cậu. Nhiệt độ cơ thể của Hạo Phong rata thấp, Từ Vũ từ nãy đến giờ chen chúc trong đám người đông đúc bây giờ cảm nhận được một nhiệt độ mát mẻ làm tâm tình cậu thư giãn hơn chút.
"Nhóc con! Có mệt không? Loài người các em rất yếu. Hay là đi xe về nhé? Nếu em không thích thì anh bế em chạy về!"
Dịch Hạo Phong nhìn Hoa Từ Vũ nghiêng đầu cảm nhận sự mát mẻ từ cơ thể của mình còn tưởng cậu mệt. Con dơi bự lo lắng cho Hoa Từ Vũ nhưng bé con lại mỉm cười nói.
"Hay chúng ta đi bộ về nhé? Em nắm tay anh, con đường tối này anh dắt em đi, chỉ có hai chúng ta thôi có được không?"
Hoa Từ Vũ nở nụ cười hiền hoà làm cho Dịch Hạo Phong trong lòng ngứa ngáy, bé con hôm nay ngoan ngoãn đến lạ khiến anh tưởng mình đang mơ. Bé con còn chủ động nắm tay anh. Con đường phía trước rộng thênh thang nhưng con ma cà rồng ngốc nào đó chỉ hy vọng con đường này không có đích đến để cảm giác được bé con này nắm tay mãi thôi.
Hai người cùng nhau đi trên con phố nhỏ, trời cũng đã không còn sớm. Ngọn đèn đường vàng yếu ớt miễn cưỡng soi bóng của một người một ma cà rồng. Dịch Hạo Phong cẩn thận che chở cho cậu suốt quãng đường đi.
Nhìn dáng người cao lớn đi bên cạnh, trên lưng cõng con gấu bông vừa nãy tham gia trò chơi có được. Hoa Từ Vũ bất giác nhớ về những ngày đầu nhập học.
Cậu vô tình kéo vào một vòng rắc rối với đám học sinh quý tộc. Cậu biết được chuyện anh hiểu nhầm thư tình của bạn ngồi cùng bàn của cậu. Mặc kệ Hoa Từ Vũ giải thích rằng cậu không phải là người tỏ tình với anh nhưng anh vẫn cố chấp chọn cậu.
Rồi những ngày sống chung với ma cà rồng Hạo Phong, ban đầu cậu thật sự rất sợ. Sợ bị anh hút cạn máu, sợ anh sẽ ăn tươi nuốt sống mình. Nhưng Hạo Phong lại không làm thế, mỗi ngày trôi qua cùng anh. Nếu anh không bám lấy cậu thì cũng liên tục gọi tên bé con.
Cậu biết anh bị phong ấn nên mới ngốc nghếch như vậy, nhưng thời gian ở chung đến một lần mắng cậu Hạo Phong còn không nỡ huống gì là cắn cổ cậu.
Thời gian ở cạnh nhau, sẽ có những ngày Từ Vũ giải bài tập đến ngủ quên trên bàn. Đến lúc thức dậy đã thấy mình nằm trên giường, bài tập đang làm dang dở cũng được giải quyết xong.
Hoặc là vào những ngày tổ chức hội trường, Dịch Hạo Phong sẽ lén ăn gian giúp lớp của Từ Vũ để cậu tan học sớm, bản thân được nghỉ ngơi.
Sẽ có một Dịch Hạo Phong trời nắng sẽ mặc đồ kín từ trên xuống dưới đi tìm cậu. Cũng sẽ có một Dịch Hạo Phong lúc trời mưa sẵn sàng cầm ô đón cậu từ lớp học trở về kí túc xá.
Anh không thể ăn được thức ăn của con người, nhưng anh luôn đi hỏi mọi người xung quanh loài người thích ăn gì để mua cho cậu.
Ma cà rồng nào dám bắt nạt cậu, Dịch Hạo Phong cũng không để yên. Anh nhất định sẽ dạy dỗ một trận.
Còn có một lần trong lúc học thể dục cậu vô tình ngã trầy chân. Lúc đó tuy vết thương đã được băng bó nhưng khi vừa bước vào phòng mùi máu dường như thu hút được Dịch Hạo Phong. Đôi mắt anh chuyển đỏ nhìn chằm chằm vào cậu, lúc đó cậu tưởng mình tiêu đời rồi. Vậy mà Hạo Phong lại không làm gì, chỉ đùng đùng đi ra ngoài rồi mang về một bao thuốc sát trùng. Cẩn thận tẩy rửa vết thương cho Từ Vũ.
Từ nhỏ đến lớn cậu lớn lên trong cảnh bần hàn, ngoài tình yêu thương của cha mẹ ra thì ai cũng chê gia cảnh nhà cậu. Vậy mà Dịch Hạo Phong xuất hiện, áo quần mới, thức ăn ngon, chỗ ngủ mát mẻ, sự quan tâm một cách ngốc nghếch của anh khiến cậu động lòng.
Con ma cà rồng ngốc này chưa từng bắt nạt cậu.
Hoa Từ Vũ ngẩng đầu lên, nhờ ánh đèn vàng trên đường mà nhìn thấy được