Lặng lẽ ngồi xuống chiếc bàn học sát cửa ra vào. Nụ cười Nhi được dát lên một màu vàng ấm áp và lấp lánh ánh mặt trời. Cô vỗ vỗ xuống chiếc ghế bên cạnh, quay sang nói với Phong:
- Anh nhớ chỗ này không?
Duy Phong vừa kéo ghế vừa bình thản đáp:
- Là chỗ ngồi đầu tiên cô giáo xếp chúng ta cạnh nhau.
- Chính xác là đầu năm lớp 7. Khi đó anh thường trốn học đi chơi điện tử và ra ngoài gây chuyện đánh nhau. Sau đó mỗi lần có mặt ở lớp đều trêu chọc, gây khó dễ với em.
Duy Phong đưa tay vuốt vuốt sống mũi, thoáng mỉm cười:
- Có sao?
- Còn phải nói! Hồi đó em rất ghét anh. Không! Là vô cùng ghét mới đúng. Rõ ràng là anh kiếm cớ gây sự trước nhưng người bị cô giáo phạt đứng góc lớp lại luôn là em. Mặc kệ em bị oan ức thế nào, anh vẫn chỉ ngồi một bên đắc ý cười thầm. Khuôn mặt anh lúc đó thực sự rất đáng bị ăn đấm.
Linh Nhi làm mặt ấm ức tội nghiệp, huơ huơ nắm tay. Duy Phong thấy thế liền bật cười:
- Thật ra, lúc đầu là anh cố tình thu hút sự chú ý của em. Mặc dù cách đó có chút…ngu ngốc. Nhưng một thằng bé mười mấy tuổi, cũng chỉ nghĩ được đến vậy _ Phong xấu hổ thú nhận _ Lâu dần mới phát hiện, trêu chọc em rất thú vị. Chỉ vài câu nói đùa đã có thể khiến em tức giận đến đỏ mặt. Biết rõ bản thân không thể cãi lại nhưng lúc nào cũng cao giọng che giấu sự lúng túng. Chính vì thế, em mới hay bị thầy cô để mắt. Nên anh chỉ việc giả ngu, nhìn chăm chú lên bảng thôi.
- Anh! Đúng là đã mưu tính cả mà. Cũng tại em ngốc, biết trước kết quả nhưng lần nào cũng hùng hổ cãi nhau với anh.
- Tiếc là sau đó không còn thấy được vẻ mặt đáng yêu của em như vậy. Có chuyện gì cũng không biểu lộ ra. Nói chuyện cũng biết cách đáp trả, không dễ bị người khác công kích nữa. Đến anh còn bị làm ụ mẫm , không phân biệt được chuyện gì cả.
- Gần mực thì đen mà.
Linh Nhi le lưỡi tủm tỉm cười. Cô không ngờ nghe xong, Duy Phong lại đột nhiên cúi đầu nói:
- Xin lỗi!
- Xin lỗi chuyện gì chứ? Em thấy như vậy cũng tốt. Không để người khác dễ dàng bắt nạt… Không có anh, em cũng nên học cách tự bảo vệ mình _ Linh Nhi cười ngây ngô _ Anh còn nhớ lần chúng ta cãi nhau trong giờ Địa lý rồi bị cô giáo đình chỉ một ngày không?
Duy Phong gật đầu, Nhi tiếp tục nói:
- Ngày hôm sau bố anh đã đến trường gặp rồi mắng em té tát một hồi. Lúc ấy, em thực không nghĩ mình mắc phải lỗi lầm nghiêm trọng. Bố mẹ em cũng không có ý kiến gì. Trẻ con mất trật tự trong lớp là chuyện rất bình thường. Vậy mà bố anh lại làm ầm mĩ như thể em dụ dỗ con trai ông ấy sa ngã. Nghĩ thế nhưng em lại không dám nói tiếng nào, chỉ âm thầm cúi mặt đứng giữa trời nắng chang chang hơn nửa tiếng để nghe bố anh dạy dỗ.
- Lần đó, ông ta vừa biết chuyện em là chính là con gái dì Mỹ Cầm nên tức giận về đánh anh một trận rồi còn truy xét xem quan hệ giữa chúng ta đã đến mức nào _ Duy Phong cười giễu cợt _ Ông ta còn nói sau này nhất định sẽ cưới dì Cầm, em sẽ trở thành em gái của anh nên không phép anh nhen nhóm bất kì ý định không đúng nào với em.
- Phong à…
- Nếu em lại muốn khuyên anh trở về thì không cần thiết đâu. Chỗ đó không phải nhà anh.
- Anh đừng cố chấp như vậy, được không? Bố mẹ anh đều đã mất, anh Tuấn lại bỏ đi. Nếu bây giờ cả anh cũng không chịu trở về thì sớm muộn căn nhà và số tài sản bố anh để lại, thậm chí là cả tập đoàn cũng bị những kẻ hám lợi trong công ty đoạt mất.
- Muốn lấy thì cứ để họ lấy đi. Ngôi nhà tràn ngập máu và nước mắt của mẹ, dù có chết anh cũng nhất định không bước chân về nữa. Tài sản? Công ty? Tâm huyết cả đời của Âu Dương Hoa? Cứ để cho bọn họ tranh giành hết. Như vậy càng tốt!
- Em thật không ngờ anh lại thiển cận đến mức này! _ Linh Nhi tức giận lay vai Phong _ Anh có phải là đàn ông không vậy? Hận hận hận. Cả đời anh chỉ biết đến một chữ hận thôi sao? Tập đoàn Âu Hoa không chỉ là nỗ lực và tâm huyết cả đời của cha anh mà nó còn là của ông ngoại anh nữa. Cứ cho là anh không vì Âu Dương Hoa và ông ngoại mình thì cũng nên nghĩ cho bản thân chứ. Làm đàn ông phải có chỗ đứng trong xã hội. Anh bây giờ lại hoàn toàn không có mục tiêu sống. Miệng thì nói hận Âu Dương Hoa nhưng vẫn tiêu tiền trong thẻ ông ta đưa cho. Anh xem mình còn đáng mặt đàn ông nữa không?
- Đừng nói nữa. Anh không muốn nghe.
Duy Phong phất tay. Đứng dậy định bước ra ngoài. Linh Nhi nhanh chân chạy lên kéo tay anh.
- Âu Dương Duy Phong! Anh còn định tránh né đến bao giờ? Anh muốn làm con rùa rụt cổ, cả đời trốn chạy quá khứ sao?
Phong tức giận chỉ vài mặt Linh Nhi, gằn từng tiếng:
- Linh Nhi, anh nói cho em biết. Đừng cho rằng cái gì em cũng biết. Anh không nói không có nghĩa là sẽ nhịn em mãi đâu.
- Được. Vậy anh mau nói cho em biết, mục tiêu sống của anh là gì. Sau này anh định thế nào? Chẳng lẽ anh muốn suốt đời lông bông với mấy trò cá cược, cờ bạc may rủi sao?
- Im miệng!
- Anh nói đúng. Em không phải là cái gì cũng biết. Nhưng ít nhất, em biết anh luôn nhớ bố. Dù anh có phủ nhận thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật ấy.
- Em đừng nói linh tinh!
- Linh tinh sao? Thế anh chiếc bật lửa Dupont bọc vàng có trạm khắc chữ “H” anh luôn mang bên mình là gì? Chẳng phải là kỉ vật của cha anh à. Em phát hiện anh rất hay ngồi một mình, nắm chiếc bật lửa trong tay, thất thần cả buổi. Thực ra anh luôn nhớ đến cha, phải không?
Đôi mắt Phong ánh lên tia hỗn loạn. Anh đưa tay phải lên day day huyệt thái dương.
Linh Nhi thở dài, vòng tay ôm lấy hông anh. Cô chậm rãi vuốt dọc sống lưng gầy gò của Phong, giọng như thì thầm cho chính mình nghe:
- Em nói rồi. Trước mặt em, anh vĩnh viễn không cần đè nén cảm xúc. Nhớ thì nói là nhớ. Lúc muốn khóc thì cứ khóc thoải mái như một đứa trẻ con. Anh biết không, nhìn thấy anh vất vả thay biết bao nhiêu mặt nạ, em vô cùng, vô cùng khó chịu.
Duy Phong cúi đầu, hít hít mái tóc thơm mát của Linh Nhi rồi siết chặt cô vào lòng.
Cô vùi mặt trong vòm ngực rộng lớn của anh cọ cọ như một chú mèo con. Duy Phong khẽ cười, véo mũi Nhi:
- Dạo này, em rất biết làm nũng.
- Phong.
- Gì?
- Anh thích em từ khi nào?
- Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?
- Biết ngay là anh xấu hổ không nói mà. Thế anh có biết em bắt đầu thích anh là lúc nào không?
- Không phải vừa nhìn thấy vẻ đẹp trai của anh đã bị choáng ngợp sao _ Duy Phong vênh mặt nói.
Đôi gò má khẽ ửng hồng. Nhi nắm lấy tay Duy Phong, mỉm cười:
- Đi nào! Em sẽ kể cho anh về mối tình đầu của em.
Sân trường ngập nắng ban trưa. Từng chiếc lá lượn vòng, xoay nghiêng theo điệu múa uyển chuyển. Sắc đỏ khăn quàng thắm lên như những ngọn lửa đang rực cháy. Đám học sinh mải chơi chạy ríu rít khắp nơi. Thỉnh thoảng vọng lại tiếng cô tổng phụ trách nhắc trật tự.
Tụi học sinh lớp 6 non nớt co cụm lại một góc sân. Mỗi đứa lại mang một vẻ mặt khác nhau. Có háo hức mong chờ được tung mình vào môi trường mới, có vui sướng phấn khích khi làm quen được nhiều bạn đáng yêu, có cả những lo âu sợ sệt rất đỗi lạ lẫm.
Giữa trẻ áo trắng thấp bé ấy nổi lên một thân hình cao lớn trong bộ quần áo rằn rì. Cậu bé với khuôn mặt bất cần, trên tai đeo một chiếc khuyên kim cương lấp lánh. Ánh nắng hè chiếu xuống làm chiếc khuyên toả ra những sắc màu lung linh bắt mắt.
Nhưng nụ cười trên môi cậu bé còn lấp lánh, trong ngần hơn mọi thứ trên đời này.
Cô bé Linh Nhi năm đó đã phải lòng Duy Phong ngay từ cái nhìn đầu tiên giữa không khí tựu trường náo nức, dưới màu nắng hè thanh xuân tươi đẹp.
Cái gọi là mối tình đầu cũng chỉ đơn giản như vậy.
Tình yêu của cô bắt nguồn từ một nụ cười nhưng lại tiến triển bằng