Câu nói là chồng sắp cưới ạ của anh làm mẹ viện trưởng khá bất ngờ còn cô thì đứng hình. Bà hướng đôi mắt hiền hậu sang nhìn cô một chút rồi lại nhìn về phía Thượng Quan Dạ.
" Chồng sắp cưới, A Trình à ta thật mừng cho con đó." bà tán dương.
Hiểu Trình bắt đầu ngượng ngùng với bà nhưng lại quay sang liếc anh một cái rồi vội vàng giải thích " Chúng con chưa tới mức đó đâu ạ. Haha "
Anh đứng cười thì ánh mắt sắc bén của cô liếc phát nữa liền im bặt.
" Em nói làm vợ anh khi nào ?"
"..." anh không nói nữa.
Đi dạo một vòng quanh lớp học, hầu như bàn đều trở nên cũ rồi, có lẽ lâu lắm rồi không có chuyến từ thiện hay tài trợ nào cả. Đúng là lớp học cũng chỉ xoay quanh sách vở được sắp xếp gọn gàng trên kệ, màu vẽ bút thước được bỏ trong hộc tủ. Bên trên những bức tường còn được dán thêm một chút hình dán hoạ tiết hoa hướng dương, hoa hồng còn có thêm bồ công anh.
Mẹ viện trưởng nãy giờ luôn để ý đến anh rồi đột nhiên bà kéo cô đi vào phòng làm việc của mình.
Cô hơi thắc mắc một chút nhưng lại không từ chối gì mà để bà kéo đi. Anh đứng nhìn rồi cũng không nói gì cả chỉ nhìn theo bóng lưng nhỏ của cô khuất dần khỏi tầm mắt.
Vào trong bà vẫn dịu dàng cùng cô ngồi xuống sô pha, bà nắm lấy bàn tay cô vuốt ve từng chút rồi nói " Con sống có tốt không ? Năm đó con với Triết Vũ rất..."
Bà nói đến đây lại ngập ngừng một chút, vốn dĩ bà định không nhắc đến hắn nhưng lại lo lắng vì công ty hắn bị phá sản.
" Anh ta đã phản bội con, ngoại tình với người phụ nữ khác. Là Dạ luôn ở bên cạnh chăm sóc cho con nên chuyện cũ không đáng nhắc tới nữa mẹ à." cô nói.
" Mẹ biết đó là Quan tổng, cậu ấy sẽ chăm sóc tốt cho con. Nhưng A Trình, con có định tìm lại người thân của con không ?" bà có chút xót xa nói với cô.
Nghe bà nói xong, cô có chút ngập ngừng, trong lòng lại cảm giác thực thực ảo ảo.
Phải ! Cô từng quên mất việc tìm kiếm gia đình, chắc là cô đã quen với việc mồ côi.
" Con..."
" Dựa vào vết bớt trên bụng con. Nó là bằng chứng...con à, con đứa trẻ ngoan...con nhất định phải sống tốt. " bà ôm chặt lấy cô, đôi mắt bà có chút ậc nước xúc động.
Hiểu Trình ôm chặt lấy mẹ viện trưởng, trong lòng cô vẫn đang là một mớ suy nghĩ hỗn độn.
............
Thượng Quan Dạ đã biết trước mẹ viện trưởng muốn nói chuyện gì với cô nên anh cũng tự động tránh ra ngoài.
Thân thế của cô, manh mối tìm gia đình cho cô chỉ có thể bắt đầu từ bà ấy.
Anh đứng nhìn đám trẻ nô đùa chạy nhảy thật vui tươi đến nhường nào. Cha mẹ chúng sao lại nỡ vứt bỏ những thiên thần nhỏ bé