Tham gia vào cuộc họp khẩn cấp của Công ty, các thành viên trong hội đồng quản trị cùng một số thành phần khác. Họ đều hướng ánh mắt chế giễu về hướng Dạ và cô.
Thất Đường cũng đã đưa xong thông tin tra, vào tối qua có một tập tài liệu mật của công ty đã được gửi tới công ty đối thủ thông qua tài khoản của Hiểu Trình.
Vậy nên, bây giờ họ đang cho rằng cô là thủ phạm.
Cô là thư ký của anh tất nhiên anh cũng bị ảnh hưởng không ít. Bây giờ đám người chắc lại đang muốn nổi lên chống lại Thượng Quan Dạ.
Không khí cuộc họp diễn ra gay gắt, có một số bằng chứng phạm tội luôn chỉ về phía cô. Những lời ra tiếng vào, những tiếng tranh cãi làm cô đứng bên cạnh anh cũng dần không trụ vững.
" Chúng tôi muốn cô Nhan đây phải chịu trách nhiệm pháp lý. Bồi thường thiệt hại cho công ty." cả đám đều đồng loạt nói.
Chỉ riêng một vài người lại không dám mở miệng.
Cô thật muốn kêu oan, nhưng bọn họ vốn dĩ không thèm nghe cô nói.
Sát khí dần toả ra khắp cả căn phòng, ánh mắt tức giận của anh liếc qua từng người một làm chúng im bặt. Khuôn mặt anh dần tối sầm lại, đôi mắt như đang đỏ rực lên để có thể sẵn sàng bóp chết từng người một.
Cả đám người đều im lặng lại, không dám nói gì thêm. Một số còn toát mồ hôi, lạnh cả xương sống.
Hiểu Trình đứng bên cạnh anh, dù biết Dạ sẽ bảo vệ cho mình nhưng nó vẫn luôn làm cô cảm giác áp lực lớn. Có lẽ hình phạt tù hay phạt bồi thường, cô đều chỉ sợ liên lụy đến anh.
Thượng Quan Dạ tức giận, anh Hừ lạnh một tiếng rồi lạnh lùng gằn lên " Mấy người không coi tôi ra gì sao ? Còn muốn làm càn, tôi sẵn sàng cho các người biến thành ăn xin đấy."
Nghe xong, bọn họ đều run cầm cập cả lên, một số còn suýt tè ra quần.
" Ch...chủ tịch tôi....tôi...chúng tôi không dám nữa ạ. Xi...xin ngài tha mạng !" cả đám đều đồng loạt cúi đầu run bần bật lên xin tha.
Dạ liền đứng dậy, anh một câu chắc nịch nói trước mặt bọn họ " Quan thị cho tôi làm chủ, có chuyện thì cũng là chuyện có liên quan đến tôi. Công tư phân minh, các người sẽ có câu trả lời thích đáng. Tôi sẽ điều tra vụ này."
Dạ rời khỏi ghế, anh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo run rẩy của cô cho túi áo dạ dài rồi một mạch kéo cô ra khỏi phòng họp.
Sau khi anh đi, chúng thở phào nhẹ nhõm nhưng