Một khung cảnh đầy trắng lệ và đạp mắt này, tất nhiên phải chụp vài tấm hình chứ?
Hồng Tịch Nhan đưa điện thoại của mình cho anh:"Có thể nhờ anh chụp giúp tôi vài bức ảnh được chứ?".
"Ừ"
Hồng Tịch Nhan đi ra phía nhiều hoa nhất, cô bắt đầu làm kiểu.
Nam Thiên Tước không dùng app gì cả, anh chụp camera thường, vậy mà nét đẹp của cô vẫn lưu động lại.
Cô đẹp như loài hoa này vậy, muốn ngắm mãi.
Hồng Tịch Nhan cảm thấy rất vui khi đến đây, có lẽ cô có thể đến đây nhiều lần để giải tỏa bản thân.
"Nam Thiên Tước, anh không ngại kể tôi nghe về đời tư của anh chứ?"
Nam Thiên Tước gật đầu, cùng cô đến ngồi chỗ ghế đá đặt bên cái cây to, sần sùi.
"Kể đi, tôi rất muốn nghe"_Hai mắt cô tròn xoe chờ đợi anh nói.
"Tại sao cô muốn nghe?".
"Tôi thấy thắc mắc"
"Đời tư của tôi rất đơn giản, ngoài công việc ra tôi chỉ có công việc".
"Anh không thấy nhàm chán sao?".
Riêng bản thân cô thì khác, cô đi đến rất nhiều nơi để chơi. Đời mà khải biết tận hưởng, ba cô có nhiều lần bảo cô hãy đến công ty làm đi. Nhưng mà cô không nghe.
"Nhàm chán?"_Nam Thiên Tước hỏi ngược lại cô, vẫn nói tiếp:"Kiếm tiền là một thì vui, nếu không có tiền người đời chỉ xem bản thân là rác rưởi".
"Ồ?".
"Bảo sao anh lại giàu có như vậy?".
"Còn