Mấy ngày hôm sau, anh và cô chẳng mấy gặp nhau. Không phải vì anh không muốn gặp mà là không có lí do để gặp.
Đúng, anh thích cô.
Nhưng mà cô không thích anh, cho nên anh phải thay đổi.
Chưa bao giờ anh có ý chí kiên định như vậy?
Ngồi trong căn phòng đầy uy nghiêm, mà rộng rãi, Nam Thiên Tước vắt chéo chân, bàn tay đan nhau đặt lên mặt bàn, suy nghĩ, sau đó ấn điện thoại bàn gọi cho trợ lí của mình.
Đúng hai phút, trợ lí có mặt:"Thưa chủ tịch, ngài gọi có việc gì?".
Nam Thiên Tước nhìn trợ lí:"Cậu hãy cho người đi theo bảo vệ cô gái tên Hồng Tịch Nhan, con gái của Hồng chủ tịch cho tôi, nên nhớ, nếu cô ấy gặp phải bất trắc gì thì tất cả đều do cậu gánh".
Hơn ai hết, trợ lí này hiểu anh một phần. Nhưng mà việc cậu ta đang thắc mắc con gái Hồng chủ tịch thì có liên quan gì đến anh?
Không lẽ, tổng tài mặt lạnh đã yêu rồi sao?
"Còn nghĩ gì nữa, mau