Yến Thanh Ti gật đầu: "Ừ, kết hôn rồi."
Trầm mặc một hồi, Yến Minh Châu nói: "Chúc mừng."
"Xem ra, cô thật sự đã tỉnh táo lại rồi?"
Yến Minh Châu cúi đầu, nói: "Nên tỉnh từ lâu rồi mới phải."
Sau đó, hai người không ai nói gì nữa.
Yến Thanh Ti bảo người đưa Yến Minh Châu vào một phòng bệnh trước, tìm bác sĩ kiểm tra cho cô ta, ngoài thiếu chất nghiêm trọng ra cũng không có bệnh gì khác, Ngự Trì sắp xếp hai người trông coi ngoài phòng bệnh, đề phòng cô ta chạy mất.
Nhạc Thính Phong hỏi Yến Thanh Ti: "Em thấy Yến Minh Châu thay đổi như vậy là thật hay giả?"
Yến Thanh Ti lắc đầu: "Không biết, chắc là... thật đấy."
Ân oán giữa cô và Yến Minh Châu thật sự... có kể ba ngày ba đêm cũng không hết. Giờ cô không hận Yến Minh Châu nữa, nhưng cũng vĩnh viễn không thể nói là thích cô ta được.
Còn Yến Minh Châu tuyệt đối cũng sẽ không thích cô, cha mẹ cô ta đều chết cả rồi, em trai giờ thành người thực vật trong một bệnh viện ở Mỹ, Yến gia tan cửa nát nhà vì cô, nói không hận, ai mà tin được?
Chỉ là, Yến Minh Châu thay đổi nhiều như vậy cũng khiến Yến Thanh Ti thấy thật sự rất bất ngờ.
Yến Thanh Ti nói: "Đi nào, đi xem tên chột mắt kia trước đã."
Đối với kẻ đó, Yến Thanh Ti sẽ không nhân từ. Khi ấy, sau khi được cứu lên, rất nhiều ngày sau đó cô đều giật mình tỉnh dậy vì ác mộng. Bị ngạt dưới làn nước đen thăm thẳm quả thật giống như gặp một con dã thú ăn thịt người, khiến cô không dám ngủ tiếp nữa.
Kẻ đó bị trói trên ghế, bất động, sắc mặt tái nhợt, chỉ còn lại một mắt, khi thấy Yến Thanh Ti, cả người hắn đều run lên.
Thật ra cũng không phải vì Yến Thanh Ti, mà là vì hắn thấy Ngự Trì đứng sau lưng cô. Ban nãy khi Ngự Trì vừa nghe hắn suýt chút nữa thì giết chết Yến Thanh Ti dưới nước liền nhịn không được xông tới đập hắn một trận.
Ngự Trì vẫn còn vướng mắc trong lòng, khi ấy anh ta chịu trách nhiệm về việc tra ra hung thủ dưới nước nhưng vẫn mãi không bắt được người, điều này khiến anh ta nghi ngờ về năng lực của chính mình.
Cuối cùng hôm nay cũng thấy được người này, tất nhiên
là phải đánh cho hả giận rồi.
Yến Thanh Ti ngồi xuống, hỏi: "Tên?"
"Trương Vỹ."
Yến Thanh Ti: "Anh biết tôi chứ?"
"Biết."
"Có biết tôi bắt anh làm gì không?"
"Biết."
Yến Thanh Ti lấy ra một tấm ảnh của Hạ Như Sương: "Vậy không cần phải nhiều lời nữa, có biết người đàn bà này không?"
Trương Vỹ gật đầu: "Đã từng gặp..."
"Đừng đợi tôi phải hỏi, tự mình nói rõ đi."
Trương Vỹ từng là lính đánh thuê ở nước ngoài, nhưng khi ở nước ngoài lại dính vào nghiện ngập, sau khi về nước vì hút thuốc phiện mà tán sạch của cải, còn nợ một đống, suốt ngày bị truy nợ. Rồi một ngày, có người tìm hắn, bảo chỉ cần hắn giết được Yến Thanh Ti thì sẽ cho hắn một món tiền.
Bọn họ trả trước 200 vạn, đợi sau khi hoàn thành được việc sẽ trả thêm 300 vạn, tổng cộng là 500 vạn, khi đó Trương Vỹ vì quá thiếu tiền nên chó cùng rứt giậu.
Đối phương cho hắn lịch trình quay phim của Yến Thanh Ti, hắn thấy hôm ấy cô có một cảnh quay dưới nước nên đã mai phục sẵn dưới nước, sau đó... không hoàn thành được nhiệm vụ nên đành bỏ chạy.
Có điều, tuy là hắn chạy thoát nhưng đã bị mù một bên mắt, không những phải trốn khỏi người bên Hạ An Lan phái ra, còn phải trốn sự truy sát của chủ thuê.
"Khi ấy tôi thật sự rất căm tức, đám người đó thật vô nhân đạo, tuy tôi không làm được việc, nhưng tôi cũng không bị lộ thân phận, bọn chúng không bắt được tôi liền giết người cha già của tôi. Tôi muốn trả thù thay cha, sau khi tìm được người khi ấy đã cho tôi tiền, tôi liền theo dõi hắn rất nhiều ngày, cũng thấy hắn đã gặp người phụ nữ trong ảnh rất nhiều lần, tôi tra ra mới biết, người phụ nữ này là cấp trên của hắn.”