Trương Vỹ từng là lính đánh thuê ở nước ngoài, đã trải qua cuộc huấn luyện quân sự nghiêm ngặt, năng lực làm việc đơn lập và khả năng điều tra có lẽ đều rất giỏi, hắn có thể truy ra được những việc này đều là chuyện có khả năng.
Trương Vỹ nói: "Người muốn giết cô chắc chắn là người đàn bà này, kẻ đưa tiền cho tôi cũng chỉ là một kẻ chạy việc."
Yến Thanh Ti hỏi: "Tên người đàn ông đó là gì?"
"Hầu Thụy Tường... có điều... đã chết rồi."
"Anh giết hắn?"
Trương Vỹ gật đầu: "Tôi phải trả thù cho cha tôi."
Không còn gì để hỏi nữa, Yến Thanh Ti đứng dậy, "Lát nữa đưa tới trước mặt Hạ Như Sương, để hắn gặp kẻ đã thuê hắn làm việc."
Ngự Trì gật đầu, hắn hỏi Trương Vỹ: "Ngươi bị bắt thế nào?"
Trương Vỹ nhớ tới Du Dực, hắn run lên: "Chuyện này..."
Yến Thanh Ti cười nói: "Anh hỏi hắn không bằng hỏi tôi đưa hắn về từ tay ai còn hơn."
"Tiểu thư, cô sẽ nói sao?"
Yến Thanh Ti nhún vai: "Tất nhiên là không rồi."
Ngự Trì...
Ra khỏi cửa, Yến Thanh Ti thấy Hạ An Lan đang đứng bên ngoài, sắc mặt âm trầm, cả người toát ra lãnh ý.
"Bác... bác đều nghe thấy hết cả rồi à?"
"Những lần con bị ám sát trước đây đều là do Hạ Như Sương động tay động chân?"
Yến Thanh Ti gật đầu: "Chắc là vậy, có thể nói Hạ Như Sương đã sớm biết đến sự tồn tại của con rồi, bà ta vẫn luôn đợi sau khi con về nước mới ra tay, chắc vì trước đó bà ta cảm thấy con sẽ không trở thành mối uy hiếpcủa bà ta."
17 năm trước, khi mẹ cô bị Hạ Như Sương hại chết, bà ta hẳn là đã biết đến sự tồn tại của cô. Lúc đó, Hạ Như Sương nhất định là cho rằng Yến Thanh Ti cũng không thể sống tới năm 18 tuổi được, dù sao cũng chỉ một đứa con hoang sống tại Yến gia, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra được hết.
Nhưng hiện tại Hạ Như Sương thật sự hối hận tại sao năm ấy lại không loại bỏ Yến Thanh Ti tận gốc?
Mắt Hạ An Lan lạnh xuống: "Không có ai có thể vĩnh viễn nắm tất cả mọi thứ trong tay, bao nhiêu năm rồi... giờ cũng đã tới lúc bà ta nên chết rồi."
Sở dĩ Hạ Như
Sương có thể ngụy trang nhiều năm như vậy, nguyên nhân sâu xa trong đó là vì ngay từ đầu đã không có ai nghĩ tới bà ta.
Nhưng khi sự thật dần dần được hé lộ, bạn cũng không thể không kinh hãi về sự đáng sợ và tàn nhẫn của người đàn bà này.
Ánh mắt Yến Thanh Ti tràn ngập sự hung ác, Hạ Như Sương thật sự nên chết rồi.
Cô ngẩng lên nói với Nhạc Thính Phong: "Em muốn gặp riêng Yến Minh Châu."
Nhạc Thính Phong gật đầu: "Anh ở ngoài đợi em."
"Được!"
Yến Thanh Ti đẩy cửa ra, thấy Yến Minh Châu đang ngồi trên giường, quần áo bệnh viện mặc trên người cô ta trông như khoác trên cái sào, cô ta gầy đến nỗi cảm tưởng có cơn gió thổi qua cũng sẽ đổ…
Yến Thanh Ti đi tới, ngồi xuống: "Chắc cô hận tôi lắm nhỉ?"
Yến Minh Châu không lập tức trả lời, cô ta nghiêm túc nghĩ về câu hỏi này, sau đó... lắc đầu.
"Không biết nữa... tôi cứ tưởng tôi sẽ rất hận cô, nhưng sau khi gặp cô, tôi lại rất bình tĩnh. Có lẽ thời gian có thể thay đổi được một con người. Trước khi gặp được cô, tôi gần như quên mất trông cô thế nào, cũng quên mất trước đây trông tôi thế nào nữa."
Yến Thanh Ti: "Tốt lắm."
"Có điều, tôi vẫn phải nói cho cô biết, cái chết của Yến Tùng Nam và Diệp Linh Chi đều không phải do tôi làm, tôi không muốn họ chết đơn giản vậy đâu."
Yến Minh Châu gật đầu: "Tôi biết, cô muốn hỏi gì thì hỏi đi, cái gì tôi biết tôi đều sẽ nói cho cô hết."
"Nói xem, cô ra khỏi bệnh viện tâm thần đó thế nào, là ai bảo cô giết tôi?"
"Khi đó tôi rất hận cô, tôi thật sự rất muốn giết cô, thật sự rất muốn, sống ở đó, kể cả là người bình thường khỏe mạnh cũng sẽ phát điên thôi."