Bằng không, sao bà ngoại có thể giúp cô tạo áp lực với bác được cơ chứ.
Yến Thanh Ti biết chuyện này chỉ có thể dựa vào Hạ An Lan, tuy rằng ông nhất định sẽ không để mặc kệ nhưng cô không quên, bác mình cũng là một chính khách.
Nếu ở khắp nơi đều tạo áp lực thì cũng có những chuyện bác thật sự không làm được, khi đó, có thể bác sẽ cố kỵ mà không giúp Du Dực nữa.
Lão thái thái không ngăn được những giọt nước mắt của mình, lấy khăn lụa lau qua rồi cầm tay Yến Thanh Ti, nói: “Nó đáng chết… chết cũng không đủ…”
Thanh âm lão thái thái giống như gió rít qua khe đá, mang theo sát khí mãnh liệt.
Yến Thanh Ti nhìn lão thái thái, nói: “Bà ngoại, Du Dực vì con nên mới bị bắt, nếu không có chú ấy thì hiện tại con mới là người đang bị thẩm vấn ở cục cảnh sát.”
Lão thái thái vuốt ve khuôn mặt Yến Thanh Ti, hỏi: “Con muốn cứu cậu ấy phải không?”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Con không thể để chú ấy chết được.”
“Cậu ta cứu con chính là giúp Hạ gia chúng ta, chuyện này bà ngoại sẽ bảo bác con giúp.”
Khóe môi Yến Thanh Ti hơi cong lên: “Cảm ơn bà ngoại.”
Lão Thái Thái vỗ vỗ Yến Thanh Ti: “Đây là Hạ gia nợ cậu ấy, người ta có nghĩa, sao chúng ta có thể vô tình.”
Buổi tối, Hạ An Lan trở về, lão thái thái tìm ông nói chuyện chừng một giờ.
Sau khi ra ngoài, Hạ An Lan nói với Yến Thanh Ti: “Thanh Ti, con yên tâm, bác sẽ cứu cậu ta. Nhưng pháp luật không phải trò đùa, cho nên phải qua một vài trình tự pháp lý, nhưng bác cam đoan với con là cậu ta sẽ không sao.”
Yến Thanh Ti biết đây chính là cam đoan của Hạ An Lan dành cho cô, trong lòng cô mới cảm thấy nhẹ nhàng đôi chút.
…
Hai ngày sau, độ nóng của chuyện Du Dực giết người ở trên mạng chỉ tăng chứ không hề giảm
Bên này Hạ An Lan liên tục tuôn ra các bằng chứng bôi đen Hạ Như Sương, tuyệt đại đa số người trên mạng đều cảm thấy bà ta đáng chết.
Nhưng đối thủ của Hạ An Lan cũng không nhàn rỗi, luôn luôn kích động giết người đền mạng là chuyện thiên kinh địa
nghĩa, pháp luật tôn nghiêm sẽ không thể tha thứ.
Trong lòng Yến Thanh Ti vẫn không bình tĩnh lại được, cho đến tận khi Nhạc Thính Phong nhận được bưu kiện do Diệp Thiều Quang gửi tới.
Anh đem chiếc nhẫn tới, cuối cùng Yến Thanh Ti cũng nhìn thấy nó, thực sự rất bình thường và quê kệch, không có gì đặc sắc, là một cái nhẫn thô không có hoa văn gì cả.
Nhẫn đã sớm không còn lưu chút dấu vết nào của cái vòng cổ kia nữa.
Yến Thanh Ti vuốt ve chiếc nhẫn, mắt nhắm lại, trong đầu hiện lên hình ảnh trước đây cô từng nghịch chiếc vòng cổ hình lá ngân hạnh của mẹ.
Nhiều năm qua đi, hình ảnh trước đây như vừa mới xảy ra trước mắt.
Nhạc Thính Phong cầm tay cô, nói: “Tuy rằng không còn dấu vết của chiếc vòng cổ năm xưa nhưng nó vẫn là đồ của mẹ vợ, vẫn nên đưa tới cho em là tốt nhất.”
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Trước kia, em rất muốn giữ kỷ vật duy nhất này của mẹ lại, nhưng hiện tại…”
“Em định…”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Phải, em muốn cho chú ấy.”
Yến Thanh Ti cầm lấy nhẫn, đi tới gặp Du Dực.
Nhìn thấy Du Dực, hốc mắt Yến Thanh Ti vẫn không kìm được mà đỏ lên: “Hai ngày nay chú có khỏe không?”
“Rất tốt.” Tinh thần của Du Dực vẫn rất ổn định, không hề tiều tụy.
“Hôm nay con tới là muốn đưa cái này cho chú.”
Yến Thanh Ti lấy nhẫn ra đưa cho Du Dực.
“Đây là…”
Yến Thanh Ti nói: “Đây là vòng cổ mà mẹ con từng mang trước kia, sau khi bà mất đã bị Diệp Kiếm Công lấy đi. Ông ta không dám vất đi nên đã sai người đánh chiếc vòng cổ thành chiếc nhẫn này. Đây là kỷ vật duy nhất mà mẹ lưu lại, chú cầm lấy… làm kỷ niệm.”