Yến Thanh Ti không biết nên làm thế nào để Du Dực có động lực muốn sống tiếp, cô hy vọng chiếc nhẫn này có thể cho ông một chút niềm an ủi.
Nhẫn đưa cho Du Dực vẫn tốt hơn là để lại chỗ của cô.
Cô cũng không biết cho ông cái gì, có lẽ chỉ có chiếc nhẫn này là ông sẽ không từ chối.
Du Dực nhìn chiếc nhẫn: “Tốt… Cảm ơn con.”
Ông vươn tay nhận lấy, lúc chạm vào chiếc nhẫn, cô có thể thấy tay ông run rẩy.
Đây là vật duy nhất liên quan tới cô ấy mà ông được chạm vào trong những năm gần đây.
“Bác đã đồng ý với con là sẽ cứu chú.”
Du Dực nắm chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, nói: “Về đi, sau này cũng đừng tới đây nữa. Thân phận hiện tại của con, nếu bị người khác chụp được con xuất hiện ở nơi này thì rất không tốt.”
Với ông mà nói, sinh tử không còn là chuyện quan trọng nữa, việc nên làm ông cũng đã làm xong, không có gì lưu luyến cả.
Hiện tại, điều duy nhất làm ông lo lắng chính là Yến Thanh Ti.
Ông lo rằng Yến Thanh Ti sẽ vì chuyện của ông mà tự trách mình.
“Không tốt thì mặc kệ không tốt. Dù sao, liên quan tới con làm gì có tin tức gì hay ho đâu.” Lời này của Yến Thanh Ti giống như lời nói dỗi của bé gái vậy.
“Đừng nói ngốc vậy, con còn có giấc mơ muốn thực hiện cơ mà.”
“Giấc mơ? Giấc mơ của con là một ngày có thể lên làm diễn viên. Con mong rằng… Mẹ con đã không thể nhìn con lớn lên, đạt được thành công, con mong rằng chú có thể thay bà ấy chứng kiến điều đó.” Yến Thanh Ti nhìn Du Dực, vẻ mặt đầy chờ đợi, giống như một đứa nhỏ mong chờ được trưởng bối khen ngợi vậy.
Nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của Yến Thanh Ti, Du Dực khong biết phải từ chối thế nào.
Ông nói: “Được…”
“Vậy… Chú có thể đồng ý với con, không cần…”
“Yên tâm, chú sẽ không tự sát. Không phải con nói còn muốn chú nhìn thấy con thành công, lớn lên ư?”
Vẻ lo lắng trên mặt Yến Thanh Ti nhanh chóng biến thành mỉm cười.
Du Dực đã đồng ý với cô chuyện này nghĩa là cô sẽ không phải mỗi ngày sống trong lo lắng, sợ hãi một ngày nào đó sẽ nhận được tin tức ông mất đi truyền tới từ cục cảnh sát nữa.
Cô chỉ muốn được nhìn thấy ông còn sống.
Yến Thanh Ti không biết tình thương của người cha là như thế nào.
Nhưng
hiện tại cô biết, kỳ thực trong lòng cô luôn có khát vọng được biết điều đó. Nếu 17 năm trước, mẹ có thể cùng với Du Dực ở chung một chỗ thì tốt rồi.
…
Cục cảnh sát có một nữ cảnh sát biết được chuyện cũ của Du Dực nên rất cảm động, sau đó liền viết một bức tâm thư đưa lên mạng.
Sau khi kể lại tất cả những gì Du Dực đã trả qua, ở cuối cùng còn viết thêm: “Những lời đối thoại trên đều là khẩu cung, đáng lẽ không được nói ra, nhưng án đã thành, người bị tình nghi cũng đã nhận tội nên mới dám đăng lên.
Tôi ở cục cảnh sát đã lâu, chưa có án nào chưa được chứng kiến, dạng nào cũng có, nhưng chưa bao giờ gặp một người phạm tội thế này. Ông ấy rất bình thản, không tìm luật sư, không khiếu nại, ông nói khi ông quyết định làm chuyện đó cũng đã chuẩn bị xong hết thảy. Thế giới này không còn điều gì làm ông ấy quyến luyến nữa, sống hay chết cũng như nhau. Những lời thong dong, lạnh nhạt như thế thật sự làm người ta cảm thấy chua chát trong lòng.
Tôi biết làm cảnh sát là phải nghiêm túc chấp pháp, bất luật kẻ phạm tội nào cũng phải nhận được sự trừng phạt thích đáng, thế nhưng…”
Đến đây, nữ cảnh sát không viết gì nữa, bức tâm thư tới đây là kết thúc.
Lúc đầu, người chú ý tới bức tâm thư này không nhiều lắm, nhưng vì vụ án của Du Dực rất được để ý, nên sau vài giờ, tốc độ chia sẻ bức tâm thư này đã cực kỳ kinh khủng.
Có người chia sẻ liên tục nên độ nóng của bức tâm thư này cũng lên cao không khác gì tin tức về vụ án mạng trước đó.
Yến Thanh Ti cũng liên tục lên mạng, sau khi cô đọc được bức tâm thư này liền bảo Nhạc Thính Phong bỏ tiền thuê người làm công tác truyền thông để càng nhiều người đọc được. Cô phải làm một cái gì đó thì trong lòng mới bình tĩnh lại được.