Yến Thanh Ti liếc mắt nhìn cô ta một cái, không nói chuyện, đôi với những câu bắt chuyện khiêu khích kiểu này cô cũng lười so đo.
Ở trên đường, Tần Cảnh Chi đã nói với cô, diễn viên nữ phụ là Tằng Khả Nhân, bởi vì không biết cô ta dùng cách nào mà làm quen được với mẹ của anh ta.
Ở trong mắt người lớn, Tằng Khả Nhân là loại con dâu mà cha mẹ cực kỳ thích, gia thế xuất chúng, giáo dưỡng tốt, nổi tiếng, cho nên dưới áp lực của cha mẹ, Tần Cảnh Chi khong thể không cho cô ta làm nữ phụ trong phim này được.
Yến Thanh Ti không nhìn làm cho Tằng Khả Nhân càng không nhẫn nại được, nhìn nhẫn trên tay Yến Thanh Ti, lại nói: “Quên nữa, chúc mừng chị Thanh Ti tân hôn vui vẻ.”
Yến Thanh Ti ngẩng đầu thản nhiên liếc cô ta một cái: “Đây chắc là câu chúc thật lòng nhất của cô đúng không?”
Bởi vì cô kết hôn rồi thì sẽ không có ai tranh cướp Tần Cảnh Chi với cô ta nữa.
Tằng Khả Nhân cắn môi: “Mỗi một câu nói của em với chị đều là thật lòng.”
Yến Thanh Ti cười châm chọc: “Đùa giỡn tâm tư với tôi thì không bằng đi nghĩ xem phải làm sao để Tần Cảnh Chi thích cô đi. Nhưng… chắc là không có khả năng này đâu.”
Tằng Khả Nhân đã thay đổi, trước đây còn coi như là cô gái thẳng thắn, có một chút thành thật.
Nhưng hiện tại, cô ta lại trở thành người kỳ quái, giả vờ giả vịt, nữ nhân thế này thì chẳng bao giờ Tần Cảnh Chi thèm để tâm tới.
Tằng Khả Nhân cắn răng: “Chị…”
Cô ta lại hừ lạnh một câu: “À, em cũng quên chúc mừng chị Thanh Ti đã nhận lại họ hàng, trách không được chị lại ung dung như thế.”
Yến Thanh Ti sửng sốt một chút, sao Tằng Khả Nhân này lại biết?
Nghĩ lại, trước kia cô từng nghe người ta nói, Tằng gia khá là lợi hại, lúc trước trong lễ đính hôn của cô có không ít quan chức có mặt, tin tức truyền ra ngoài cũng là chuyện bình thường.
Yến Thanh Ti cong môi cười: “Nếu biết vậy rồi… thế thì đừng có chọc tới tôi.”
Tằng Khả Nhân nắm chặt tay, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Yến Thanh Ti mà lòng tràn đầy vẻ không cam lòng và tức giận, nhưng với bối cảnh hiện
tại của Yến Thanh Ti, sao cô ta dám trêu vào chứ.
Trước kia lúc chưa có điểm tựa, Yến Thanh Ti đã không sợ bất kỳ ai.
Nếu giờ còn đi chọc cô, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
…
Yến Thanh Ti ở trường quay, trừ lúc ăn cơm, ngủ nghỉ ra, tất cả thời gian đều dành cho việc ghi hình. Nguyên bản, đoàn làm phim hơi bất mãn với việc cô tới muộn, nhưng sau đó lại phát hiện Yến Thanh Ti không phải là nữ diễn viên yếu ớt, cô chịu khổ rất tốt, so với tất cả bọn họ cộng lại còn tốt hơn, vì thế cái nhìn dành cho cô cũng dần thay đổi.
Cuối cùng, Yến Thanh Ti cũng đã đuổi kịp tiến độ quay phim, vì thế thời gian nghỉ ngơi cũng tương đối hơn một chút.
Lúc rảnh rỗi, Yến Thanh Ti nhận được nhiều nhất là các cuộc gọi của Nhạc Thính Phong và Nhạc phu nhân.
Nhạc Thính Phong thì thôi đi, quan trọng là Nhạc phu nhân, giờ bà lại bắt đầu oán hận kể Hạ An Lan xấu xa thế nào.
Ví như hôm qua, Nhạc phu nhân kêu đau thắt lưng.
Yến Thanh Ti hỏi sao lại như thế, Nhạc phu nhân nói: “Tối hôm qua vận động thắt lưng hơi nhiều.”
Lúc ấy Yến Thanh Ti hơi ngượng ngùng, nói với bà: “Để con nói với bác kiềm chế một chút, dù sao tuổi tác đã cao rồi.”
Thế là tới đêm, Nhạc phu nhân nói với Hạ An Lan: “Thanh Ti nói ông nên kiềm chế một chút đi, đã lớn tuổi thế này rồi mà cả ngày cứ như con khỉ thế, đừng nói là thắt lưng, chỉ sợ có ngày tôi còn bị vu khống là mưu sát đấy.”
Mưu sát tổng thống đại nhân ở trên giường.
Hạ An Lan liếc nhìn bà, chậm rãi cởi áo ngủ, nằm xuống, liếc mắt nhìn bà: “Như khỉ? Là rất cấp bách, nếu tôi nhớ không nhầm, hôm qua em ở trên đấy.”