Sau một giây, mặt Nhạc phu nhân biến thành màu hồng, bà còn cảm thấy tai mình rất nóng.
Một màn biểu diễn tối qua xuất hiện lại trong đầu bà, quả thực… nghĩ lại mà sợ.
Nhạc phu nhân không cần nghĩ cũng biết hiện giờ mặt mình đã nóng tới mức có thể đập trứng gà lên rán ốp la được rồi.
Bà không dám nhìn vào mắt Hạ An Lan.
Nhạc phu nhân căm giận nói: “Tối hôm qua… Tối hôm qua là ngoài ý muốn. Đó là do ông câu dẫn tôi, tôi nhất thời vô ý mà thôi. Về sau thì đừng hòng, nếu ông còn dụ dỗ tôi, bằng đó năng lực của ông còn chưa đủ để tôi mắc mưu đâu.”
Hạ An Lan nghiêng người, một tay chống lên đầu: “Thật à?”
Nhạc phu nhân cắn răng, lão hồ li, cởi áo ngủ nằm đó là nghĩ rằng bà sẽ trúng chiêu sao?
Hừ, quá coi thường bà rồi.
Giờ bà là người rất có định lực đấy.
Nhạc phu nhân kéo chăn, xoay người, đưa lưng về phía Hạ An Lan. Bà nằm sát một bên ngủ, cách Hạ An Lan phải tới một sải tay.
Nói tới giường này, quả thực phải nói rằng Hạ An Lan quá âm hiểm.
Vốn phòng ngủ của ông giường rất lớn, vài người nằm lên cũng chẳng vấn đề gì, thế nhưng Hạ An Lan lại cố tình chuyển sang phòng này, giường chỉ đủ để hai người nằm, dù bà có tận lực muốn kéo giãn khoảng cách thì cũng chỉ cách ra có một chút xíu mà thôi.
Buổi tối ngủ, chỉ cần tùy tiện động một cái, năm một cái là bà đã nằm gọn trong lòng ông rồi.
Nhạc phu nhân vẫn không nhúc nhích, trên mặt Hạ An Lan vẫn là vẻ tươi cười dịu dàng.
Qua hồi lâu sau, phía sau không có động tĩnh gì, Nhạc phu nhân buồn bực trong lòng. Lần này không phải ông ta thật sự thành thật nằm yên đấy chứ?
Trong lòng bà âm thầm nghĩ, có lẽ Thanh Ti nói đúng, đại khái thật sự là… lực bất tòng tâm.
Đang nghĩ, đột nhiên bà bị một cái tay sau lưng kéo vào, lỗ tai nóng lên, môi Hạ An Lan đã dán lên đó: “Thực sự không động lòng sao?”
Nhạc phu nhân âm thầm gật đầu, đây mới là tác phong của Hạ An Lan, bằng không bà
cũng không dám ngủ.
Nhạc phu nhân bĩu môi hừ một tiếng: “Hừ, tôi thèm vào động tâm với đàn ông già.”
Bàn tay của Hạ An Lan đã tiến vào áo ngủ của Nhạc phu nhân, ngón tay thon dài trượt trên da thịt bà khiến cho lòng bà run rẩy: “Ông buông ra, ra chỗ khác mà ngủ.”
Bàn tay của Hạ An Lan lại trượt xuống hông Nhạc phu nhân, nhẹ nhàng xoa bóp: “Nhưng tôi lại động tâm với em, làm sao bây giờ?”
Thân thể Nhạc phu nhân cứng đờ, bà vừa nghĩ tới ông là lại muốn.
Bà bĩu môi: “Cố mà chịu.”
“Không nhịn được đâu.”
“Vậy tự nổ đi, dù sao chả liên quan gì tới tôi.”
Hạ An Lan nhẹ nhàng cắn lỗ tai Nhạc phu nhân: “Không có quan hệ thật sao?”
Nhạc phu nhân có cảm giác như có điện xẹt qua người, cố chịu đựng, nói: “Không liên quan!”
Hạ An Lan cực kỳ tiếc nuối, nói: “Vậy được rồi… Nếu thế thì tôi không khách khí nữa.”
Nhạc phu nhân sửng sốt, mẹ nó, lão lưu manh này định làm gì?
Ngay sau đó, thân thể bà bị lật một cái, người ghé vào giường.
Cùng lúc đó, trong phòng vang lên một tiếng hét thảm thiết: “A… Hạ An Lan, ông nhẹ chút… Ông muốn tôi đau chết à?”
“Đã nói với em rồi, loại động tác yêu cầu dao động cao độ này không cần đâu, lại đau thắt lưng cho mà xem.”
“Cút ngay, ông tưởng tôi muốn à? Rõ ràng ông là đồ lưu manh, chính ông nói…”
“Tôi nói gì?”
“Tôi không muốn ở đây, ông nói sau một tuần sẽ thả tôi về mà?”
“Em bỏ được ư?”
“Có cái gì mà không bỏ được, tôi…”
Thân mình bị lật lại lần nữa, câu nói kế tiếp đã bị chôn chặt nơi cổ họng.
Mãi thật lâu sau, Hạ An Lan mới buông bà ra.