Yến Thanh Ti đột nhiên lấy trong túi ra một lọ phun sương phòng bọn háo sắc, phun vào mặt người nước ngoài gần nhất.
Người đó hét lên một tiếng che kín ánh mắt. Nhạc Thính Phong căn đúng thời cơ nhanh chóng xông lên, tay anh cầm một lưỡi dao mỏng nhưng vô cùng sắc bén, cắt ngay xuống cổ anh ta.
Tô Trảm không nghĩ đến nhóm người Yến Thanh Ti lại ra tay lúc này. Anh vốn là muốn dùng tính mạng của mình để đổi lấy mạng của bọn họ nhưng hiện tại lại như vây thì anh chỉ có thể ra tay.
Trong tay Tô Trảm vẫn cầm mảnh thủy tinh nhỏ. Anh nhanh nhen tránh khỏi sự kềm kẹp của hai tên người nước ngoài, cắt qua cổ của chúng khiến máu tươi bắn tung ra.
Hành động của bọn họ giống như đã được kế hoạch từ trước đó, vô cùng ăn ý, chỉ trong khoảnh khắc đã giải quyết được ba người nước ngoài, tốc độ nhanh đến người khác không kịp nhìn.
Cả người Quý Miên Miên đều ngây ngẩn, thật là… Thật là giết người nha… Đó là máu, máu thật, đều bắn ra đây!
Kẻ thông cống nước vừa thấy tình huống này lập tức nổ súng, hắn quát: “Tôi biết bọn chúng thích nhất chơi trò quỷ kế, thủ đoạn độc ác.
Tô Trảm giữ chặt một người đã chết che phía trước mình, để viên đạn bắn đến xác chết. Cơ thể anh lung lay, anh đã không còn nhiều sức lực.
Những người khác đến bây giờ mới phản ứng được. Chúng thấy đống xác chết cảm thấy vô cùng tức giận, nâng súng bắn về phía Yến Thanh Ti.
May mắn bọn họ đã có chuẩn bị, Diệp Thiều Quang kéo Quý Miên Miên xuống, Nhạc Thính Phong lôi Yến Thanh Ti trốn ra sau xe, nhân tiện kéo cả Tiểu Từ.
Tô Trảm hét to một tiếng, anh nói: “Dừng tay, các người cảm thấy người như tôi sẽ để cho các người bắt sống sao? Trên người tôi có gắn bom, vốn không định sử dụng, nhưng nếu các người còn dám nổ súng, vậy chúng ta chỉ có thể cùng chết.”
Những kẻ đó vừa nghe như vậy vội vã lui về phía sau. Chúng vừa sợ vừa không
tin vì chúng cũng không chắc những lời Tô Trảm nói là thật hay giả.
“Tôi đếm đến ba, các người hoặc là đi hoặc là… cùng chết. Các người có thể thử xem là súng bắn nhanh hay tôi kéo thuốc nổ nhanh!”
Kẻ thông cống thấy bên hông của Tô Trảm phình to vội hô lên: “Bên hông anh ta giống như có cái gì.”
Người nước ngoài nói: “Tôi không tin anh ta có bom, nếu anh ta có thì đã sử dụng từ lâu rồi.”
“Nhỡ đâu có thật thì sao?”
Tô Trảm mỉm cười: “Đúng vậy, các người có thể không tin, bắn một phát đến đây thử xem.”
Bọn Yến Thanh Ti tránh ở phía sau xe nghe đám kia nói chuyện sợ đến mức mồ hôi ướt đẫm. Hôm nay đúng là không ra sao, trước kia Yến Thanh Ti cũng trải qua nhiều chuyện nguy hiểm nhưng hôm nay còn tồi tệ hơn cả việc bị Tằng Niệm Nhân bắt cóc.
Trên đời này đúng là ai có súng thì người đó có hết mọi thứ.
Cơ thể người ở trước mặt súng ống yêu ớt không chịu nổi một đòn.
Hiện tại cả người Yến Thanh Ti đều cảm thấy không thoải mái. Nhưng tình huống bây giờ không có thời gian để nghĩ đến vấn đề ấy, cô lo lắng nói: “Cứu viện sao vẫn chưa tới, sao vẫn chưa tới…”
Nhạc Thính Phong ôm lấy cô: “Đừng vội vàng, hãy tin Tô Trảm, anh ấy có thế rời đi.”
Vừa nói chuyện, Yến Thanh Ti chợt nghe bầu trời như có tiếng máy bay trực thăng.
Yến Thanh Ti hô to: “Người của chúng ta đến... Là người của chúng ta, chúng ta được cứu rồi.”
Kẻ thông cống nước ngẩng mặt lên bầu trời tối om, không nhìn thấy gì nhưng có tiếng cánh quạt của máy bay trực thăng càng ngày càng gần, với lại không phải chỉ một cái.
Hắn chớp mắt nói: “Đi…”