Người nước ngoài kia tính toán thời gian, cảm thấy vẫn kịp mang Tô Trảm đi. “Không được, chúng tôi phải mang người này theo.”
“Anh không đi thì chúng tôi đi, đừng trách tôi không nhắc nhở anh.”
Gã thông cống nói xong bèn mang theo người của hắn lên xe, nhanh chóng rời đi.
“Đi với chúng tôi, ông chủ của chúng tôi có thể đáp ứng điều kiện của anh…”
Không biết bên kia tai nghe truyền tới mệnh lệnh gì mà hắn oán hận trừng mắt nhìn Tô Trảm một cái, sau đó lại liếc nhìn Yến Thanh Ti, trong mắt đầy vẻ không cam lòng và tiếc nuối. Hắn vung tay lên rồi mang người của mình rời đi rất nhanh.
Bọn chúng vừa đi, thân thể Tô Trảm không chịu nổi nữa liền buông thi thể của gã ngoại quốc kia ra, ngã ngồi trên mặt đất.
Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong nhanh tới cạnh anh ta, hỏi: “Anh thấy thế nào rồi?”
Sắc mặt Tô Trảm tái mét nhưng vẫn đáp: “Không sao…”
Yến Thanh Ti nói: “Trên người anh có bom thật đấy à?”
Tô Trảm cười cười, lấy từ bên hông ra hai lọ đựng mỹ phẩm trang điểm của Yến Thanh Ti cười cười: “Giả thôi…”
Yến Thanh Ti thở ra một cái, không thể không nói gã Tô Trảm này lòng dạ rất thâm sâu.
Cô nhìn chiếc trực thăng đang bay tới gần, nói: “Có lẽ chúng ta sẽ bình an chứ?”
Tô Trảm cũng nói với vẻ nghi hoặc: “Có khả năng là an toàn rồi, nhưng… những tên đó đi dễ dàng quá, tôi cảm thấy không đúng lắm.”
Nhạc Thính Phong cũng nói ra nghi hoặc của mình: “Đúng thế… hình như đi quá nhanh rồi.”
Những người đó bỏ ra nhiều công sức như thế, theo dõi, chặn đường, còn cố ý mai phục ở đây, rõ ràng là không bỏ qua mục đích sẽ không dừng lại, sao có thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy chứ?
Yến Thanh Ti nhìn con sông tối om: “Hiện tại không quan tâm được nhiều thế, cứ phải nhanh chóng rời khỏi đây đã. Không hiểu sao trong lòng em vẫn cứ có cảm giác không yên tâm.”
Thực ra cả Nhạc Thính Phong và Tô Trảm đều thấy như vậy, đều nghĩ hình như sự tình sẽ không cứ thế
mà được giải quyết dứt điểm.
“Miệng vết thương vỡ rồi, cần băng bó ngay lập tức, trên xe còn thuốc, để em đi lấy.”
Yến Thanh Ti nhanh chóng chạy về phía chiếc xe.
…
Người của gã thông cống sau khi rời đi, gã liền nhanh chóng gọi điện thoại: “Ông chủ, xin lỗi, chúng tôi thất bại rồi. Tô Trảm quá khó bắt, mà Yến Thanh Ti cũng không phải ngọn đèn cạn dầu. Bọn người nước ngoài đã bị giết mất ba người, trên người Tô Trảm còn có mang theo bom.”
Bên kia đầu dây trầm mặc một chút rồi nói: “Vậy dùng phương án thứ hai đi.”
“Nhưng… Bọn Yến Thanh Ti còn trên xe, nếu dùng thuốc nổ… sợ là bọn họ sẽ đều chết hết.”
“Hiện tại tôi không nghĩ nhiều được như thế. Trước kia cứ luôn lần lữa, nhường nhịn, kết quả thế lực ngày càng suy giảm, đến giờ đã bị nhà họ Hạ cưỡi lên đầu lên cổ rồi. Nếu Yến Thanh Ti chết, có thể sẽ làm cho Hạ An Lan bị kinh sợ. Bảo anh ra tay thì cứ ra tay, đừng cho bọn chúng có thời gian giải quyết.”
“Vâng!”
Cúp máy, hắn hỏi lái xe: “Chúng ta sắp ra khỏi cầu chưa?”
Lái xe nói: “Sắp rồi.”
Hắn lấy ra một cái điều khiển từ xa, cắn răng nhấn một cái.
…
Trên cầu, Quý Miên Miên thấy lũ người xấu đã rời đi thì khều khều Diệp Thiều Quang: “Này, chúng ta đã an toàn rồi, anh mau đứng lên đi.”
Biểu hiện hôm nay của Diệp Thiều Quang làm cho Quý Miên Miên rất cảm động, anh luôn đứng trước mặt để bảo vệ cho cô.
Lúc đó, tim của Quý Miên Miên đập rất nhanh.
Diệp Thiều Quang không động đậy, anh liếc mắt nhìn chiếc trực thăng đang dần hạ cánh xuống, vuốt ve mặt Quý Miên Miên, hỏi: “Miên Miên, nếu có một ngày anh chết, em có nhớ tới anh nữa không?”