Tiểu Từ kinh hồn táng đảm, chỉ sợ Quý Miên Miên sẽ nhảy qua cầu. Với thân thủ của cô, cậu biết nếu cô nhảy thì không bao giờ cậu giữ nổi.
Tiểu Từ kêu lên: “Miên Miên, cậu đừng… Gió trên cầu rất lớn, chúng ta mau về thôi.”
Quý Miên Miên nhìn chằm chằm xuống lòng sông, hỏi: “Tớ đừng thế nào? Tớ không bình thường lắm à?”
“Miên Miên, cậu… cậu…” Tiểu Từ không biết nói gì cho phải.
Quý Miên Miên quay đầu nhìn Tiểu Từ: “Cậu cảm thấy tớ nên khóc tê tâm liệt phế một trận, sau đó bỏ ăn không uống, chìm trong bi thương, dùng các cách ngu xuẩn làm tổn thương tới thân thể của mình, đúng không?”
Tiểu Từ không nói gì nhưng trong lòng cậu thật sự mong Quý Miên Miên có khóc một trận thể thống thống khoái khoái, ít nhất không cần đè nén bản thân, có thể phát tiết một chút.
Cô càng bình tĩnh thì càng làm người ta sợ hãi.
Một người khi đã có vết thương lòng thì càng cần phải phát tiết, nếu cứ chịu đựng thì sớm muộn gì cũng sẽ suy sụp.
Quý Miên Miên đột nhiên nở nụ cười, nụ cười không giống với kiểu cười vô ưu vô lo trước kia, giống như đã trải qua lột xác hoàn toàn vậy.
Cô nói: “Cậu yên tâm, tớ sẽ không làm như thế. Anh ấy cứu tớ, dùng chính tính mạng của mình để mong tớ sống thật tốt, không phải để tớ lãng phí bản thân mình. Tớ phải sống thật tốt như anh ấy muốn, sẽ không làm tổn hại bản thân mình đâu.”
Khóc, ai mà chẳng muốn khóc?
Đau, đương nhiên cô rất đau.
Nhưng khóc hay đau lòng thì có lợi ích gì đâu?
Không phải cô chưa từng nghĩ tới tự tử, nhưng nếu cô chết, khi gặp lại Diệp Thiều Quang, cô phải nói với anh cái gì đây?
Anh dùng tính mạng của mình để cô được sống. Đứng trước sống chết, anh lựa chọn để cô sống, còn mình thì chọn lấy cái chết.
Vậy thì cô lấy đâu ra tư cách để lãng phí tính mạng mà Diệp Thiều Quang đã đánh đổi để giữ lại này?
Nếu cô làm thế, không phải là nhớ thương anh, cũng không phải là yêu anh, mà chính là dẫm lên sự đánh đổi của anh.
Điều Diệp Thiều Quang mong muốn nhất chính là được thấy
cô còn sống vui vẻ, vậy thì cô sẽ cố gắng vì mong muốn ấy của anh mà sống thật tốt.
Hai ngày này khi nhìn gương mặt của mình, Quý Miên Miên đều cảm thấy rõ ràng vẫn là gương mặt ấy, nhưng cô đã không còn là cô nữa.
Tính mạng của cô không còn là của riêng cô nữa, cô muốn đem một phần đó san sẻ cho Diệp Thiều Quang.
Tiểu Từ…
Cậu thấy mình rất thiển cận, cậu đã coi thường Diệp Thiều Quang, cũng đã xem thường Quý Miên Miên.
Cậu thấy Quý Miên Miên bình tĩnh như vậy thì cảm thấy cô không bình thường, nghĩ cô đang tự tạo áp lực cho chính mình, sợ lúc cô ấy bùng nổ sẽ làm ra chuyện tình khiến bọn họ sợ hãi.
Lại không nghĩ rằng, Quý Miên Miên còn kiên cường hơn cậu nghĩ rất nhiều, mà cũng hiểu Diệp Thiều Quang hơn cậu rất nhiều.
Cô… thật sự yêu người đàn ông đó, nếu không yêu sâu sắc như thế thì sao có thể hiểu được anh ta?
Tiểu Từ cúi đầu, cậu cảm thấy cực kỳ xấu hổ khi phải đối mặt với Quý Miên Miên.
“Cậu đừng theo tớ nữa, xin cậu đấy… Để tớ ở đây một mình một lúc thôi, ở cùng anh ấy một lúc thôi. Mọi người yên tâm, tớ sẽ không làm gì dại dột cả, chỉ muốn nói chuyện với anh ấy. Đầu óc của tớ rất tỉnh táo, tớ biết mình muốn làm gì, nên làm gì, từ nay về sau cũng sẽ không tùy tiện coi thường mạng sống của mình nữa.
Tiểu Từ gật đầu: “Được… Được… Tớ đi… Tớ sẽ ra xa một chút… Cậu cứ bình tĩnh, đừng xúc động…”
Cậu liên tục lui về phía sau, không lại gần nữa.
Yến Thanh Ti ở trên xe lòng nóng như lửa đốt, cô bảo Tiểu Từ coi chừng Quý Miên Miên, sao thằng nhóc này lại lui về sau thế kia?
Cô muốn đẩy cửa đi xuống nhưng Nhạc Thính Phong đã ngăn lại.