"Anh thấy con bé sẽ không làm gì tổn hại tới mình đâu. Nó kiên cường hơn chúng ta nghĩ nhiều đấy.”
Yến Thanh Ti sao còn giữ được lý trí nữa, cô bóp chặt cánh tay của Nhạc Thính Phong: “Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì em không sống được mất.”
Cánh tay Nhạc Thính Phong rất đau, anh vẫn cố gắng bình thản, nói: “Đừng sợ, em phải tin tưởng cô ấy.”
“Nhưng Diệp Thiều Quang đã chết rồi, anh bảo làm sao em có thể tin được là trong lòng Miên Miên không có cảm nhận gì? Nó cứ đi ra ngoài như thế, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.” Nếu là người đàn ông cô yêu gặp chuyện không may, Yến Thanh Ti nghĩ chắc giờ cô sẽ phát điên rồi.
Nhạc Thính Phong ôm chặt cô: “Chờ một chút… Anh nghĩ là cô ấy có chuyện riêng muốn nói với Diệp Thiều Quang.”
Nhạc Thính Phong đoán đúng, quả thật Quý Miên Miên có chuyện riêng muốn nói với Diệp Thiều Quang.
Cô nhìn xuống lòng sông, bình tĩnh nói: “Em phải đi… phải về Lạc Thành. Hôm nay em tới để nói lời tạm biệt với anh.”
Quý Miên Miên cười nhẹ: “Lúc tỉnh dậy, em rất không muốn tin rằng anh đã đi rồi, nhưng… Em lừa mình dối người nhưng lại không thể lừa mình cả đời được. Sau khi tỉnh lại, em đã nghĩ tới rất nhiều biện pháp tự sát, nhưng… em không làm. Nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài, em lại nghĩ tới nụ cười cuối cùng của anh dành cho em…”
Quý Miên Miên không phải kiểu nữ sinh thông minh, thế giới của cô rất sạch sẽ và đơn giản, không có mấy sự phức tạp, cho nên cô sống luôn trong tình trạng vô ưu, vô lo.
Nhưng loại con gái đơn thuần kiểu này lại có nội tâm rất sâu sắc.
Ngón tay chạm vào ánh mặt trời, cảm nhận được độ ấm trên da, lòng Quý Miên Miên cũng dần dần ấm áp hơn.
Diệp Thiều Quang vì cô mà chết chính là vì muốn cô còn sống. Nếu cô chết thì sẽ làm anh thất vọng biết bao nhiêu.
Anh dùng sinh mạng của mình để bảo vệ cô, cô có tư cách gì để lãng phí tình yêu này của anh?
Quý Miên Miên lấy trong túi xách ra một con dao nhỏ, cắt một lọn tóc của mình rồi rải xuống.
Gió
cuốn tóc của cô đi, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt, có lẽ sẽ rất nhanh rơi vào lòng sông kia.
Quý Miên Miên mỉm cười.
Mỗi ngày em sẽ cùng anh ngắm mặt trời mọc rồi lặn, cùng anh sống qua từng ngày.
Quý Miên Miên liếc nhìn dòng sông bên dưới lần cuối rồi xoay người đi về phía xe ô tô đang đỗ.
Yến Thanh Ti nhìn Quý Miên Miên đi tới gần thì tâm tình mới buông lỏng.
Quý Miên Miên đi tới, Yến Thanh Ti thấy vẫn là gương mặt nhỏ nhắn, đáng yêu ấy nhưng cô lại cảm giác được con bé thay đổi rất nhiều.
Sau một đêm biến cố, Quý Miên Miên rốt cuộc cũng trưởng thành.
Một người trưởng thành thì luôn phải trải qua những sự thật tàn nhẫn.
Trưởng thành, là phải đi qua đau đớn.
…
Xe chuyển bánh rời khỏi cây cầu, trực tiếp hướng về phía sân bay gần nhất.
Vì bảo vệ cho an toàn của bọn họ nên dọc đường luôn có cảnh sách mặc đồng phục đứng làm nhiệm vụ, máy bay tới đón cũng là chuyên cơ do Hạ An Lan cho người sắp xếp.
Mất ba giờ bay, cuối cùng cũng hạ cánh xuống sân bay Lạc Thành.
Từ trên máy bay đi xuống, Yến Thanh Ti lập tức cảm nhận được một cơn gió lạnh thấu xương, đến giờ cô mới thấy mùa đông đã tới tự lúc nào.
Yến Thanh Ti giữ chặt lấy tay Quý Miên Miên: “Đi thôi, chúng ta đã về tới nhà rồi.”
Quý Miên Miên đứng ở cửa ra máy bay, ánh mắt nheo lại nhìn bầu trời. Trời hôm nay có nắng, gió thổi nhè nhẹ, thời tiết lạnh và khô ráo, không giống với thời tiết khi ở thị trấn nhỏ kia, lúc nào cũng cảm thấy ẩm ướt, trong khách sạn luôn có mùi ẩm mốc làm người ta có cảm giác mình cũng sẽ bị mốc meo theo.
Quý Miên Miên cười nói: “Em vẫn thích nơi này hơn.”