Quí Miên Miên gật đầu: “Được.”
Lãnh Nhiên vặn vẹo người: “Không còn sớm đâu, nhanh nghỉ ngơi đi, tôi cũng mệt rồi, ngủ ngon nhé!”
“Ngủ ngon!”
Quý Miên Miên đi vào phòng khách, cởi giầy, cởi áo khoác ra rồi nằm xuống, tắt đèn.
Lãnh Nhiên lặng lẽ để ý, mãi cho đến khi thấy trong phòng tắt đèn rồi cậu mới thở phào một hơi, chắc là ngủ rồi.
Cậu đã để ý, hiện giờ Quý Miên Miên nói rất ít.
Cậu lên mạng tìm một chút thông tin các cửa hàng mở khóa, lưu vài số điện thoại lại.
…
Ban đêm, Yến Minh Tu ngồi trên mái nhà. Gió lạnh thấu xương thổi ràn rạt qua mặt làm gương mặt hắn cứng đơ, đôi mắt âm lãnh, tối đen.
Trong tay hắn hé ra tờ giấy trắng, trên giấy ký tên của Yến Thanh Ti.
Người trong vòng giải trí nhiều khi còn không nhận ra chữ ký của chính mình. Lúc trước chị Mạch tìm người thiết kế chữ kí cho Yến Thanh Ti, cô luyện mấy ngày mới luyện thành.
Yến Minh Tu phát ra một tiếng cười lạnh: “Yến Thanh Ti… Yến đại minh tinh… Không nghĩ vận khí của cô lại tốt như thế.”
Sau lưng hắn có một người đi tới, cúi đầu nói: “Cậu không thể ra tay lần nữa. Ông chủ đã biết rồi, nếu cậu vẫn cố chấp thì ông ấy sẽ tức giận đấy.”
Yến Minh Tu không nói chuyện mà lấy cái bật lửa kia ra, đốt tờ giấy đi.
Ngọn lửa nhanh chóng nuốt trọn tờ giấy, tên Yến Thanh Ti dần dần bị đốt đến không còn nhìn thấy gì nữa. Cuối cùng hắn giơ tay lên, một góc giấy còn chưa bị đốt bị gió cuốn đi, đảo mắt đã thấy bay rất xa.
Yến Minh Tu châm biếm: “Ông ấy tức giận… Hừ… Đừng quên, tôi và ông ta cũng chỉ là quan hệ hợp tác, anh là thủ hạ của ông ta, nhưng tôi không phải.”
“Nhưng… Cậu cũng đừng quên, cái gọi là hợp tác chính là hai bên ngang hàng, nhưng thế lực của cậu ở trong nước cũng không có.”
Yến Minh Tu xoay người, tơ tay lên.
Một cái tát vang dội lấn át cả tiếng gió đêm đang rít gào.
Yến Minh Tu cười nhạo: “Còn không tới lượt anh dạy dỗ tôi, anh có thể không nghe lời tôi. Chỉ cần anh dám làm như thế!”
Người nọ nắm chặt
tay thành nắm đấm, cúi đầu, không nói gì nữa.
Yến Minh Tu chậm rãi nói: “Nếu hiện tại Yến Thanh Ti được bảo vệ nghiêm mật như thế thì chúng ta cũng không thể ra tay nữa, tôi chỉ có thể bắt đầu từ người thân bên cạnh cô ta mà thôi. Tôi muốn làm cho những người mà cô ta quan tâm biến mất hết, tôi muốn làm cho cô ta phải nếm thử mùi vị dao đâm tới tận xương là như thế nào?”
“Vậy bắt đầu từ ai trước?”
“Ai trước ư… Cái này tôi phải nghĩ kỹ lại một chút…”
Thanh âm của Yến Minh Tu thản nhiên mang theo ý cười, điệu cười của hắn còn lạnh hơn mấy phần so với trời đông giá rét.
…
Hừng đông, hơn tám giờ sáng…
Người trẻ tuổi luôn tinh lực tràn trề, hôm qua lướt weibo đến tận ba giờ sáng, độ hot của Nhạc Thính Phong vẫn cứ tăng chứ không giảm, thậm chí còn hơn mấy lần các ngôi sao.
Lãnh Nhiên đi dép lê, ra phòng bếp lấy nước khoáng, ngửa đầu uống một hơi hết nửa chai.
Đang uống, cậu chợt nhớ ra tối qua mình có cho Quý Miên Miên và tá túc qua đêm, không biết… cô đã dậy chưa hay đã đi rồi?
Lãnh Nhiên đi tới phòng ngủ dành cho khách, gõ gõ mấy tiếng, bên trong không có tiếng trả lời.
Chẳng lẽ đi rồi?
Cậu do dự một chút rồi đẩy cửa ra, thấy bên trong chăn vẫn còn phình lên, rõ ràng là người vẫn còn đang ngủ.
Lãnh Nhiên vội vàng đóng cửa lại, cậu không muốn Quý Miên Miên nghĩ mình là lưu manh.
Đi rửa mặt xong, Lãnh Nhiên đi xuống lầu mua bữa sáng.
Mua bữa sáng về, Quý Miên Miên vẫn không tỉnh dậy, Lãnh Nhiên muốn đi gọi, gõ cửa một hồi mà cô vẫn không trả lời, tiếp tục gõ, thanh âm lớn hơn, nhưng người vẫn không lên tiếng.