Lãnh Nhiên nhíu mày, không đúng, Quý Miên Miên chắc không ngủ như chết thế này đâu?
Lãnh Nhiên đẩy cửa đi vào, đến bên giường, còn chưa kịp mở miệng đã thấy mặt Quý Miên Miên đỏ bừng. Cậu vội vàng tiến lên, đặt tay lên trán cô thì thấy nóng bỏng như than.
Lãnh Nhiên sợ tới mức vội rụt tay lại: “Quý Miên Miên… Quý Miên Miên…”
Quý Miên Miên mộng mị, lẩm bẩm hai tiếng nhưng vẫn không tỉnh lại.
Lãnh Nhiên lẩm bẩm: “Tôi đã nói rồi, trời lạnh như thế mà ở bên ngoài cả đêm, không ốm mới lạ. Nhìn đi, giờ bệnh luôn rồi này?”
Cậu ra ngoài, tính đi thay quần áo rồi sẽ đưa Quý Miên Miên tới bệnh viện.
Nhưng vừa đứng dậy, cổ tay đã bị cô bắt lấy.
Tay Quý Miên Miên cũng rất nóng, nóng tới mức làm Lãnh Nhiên run lên một chút.
Cậu cúi đầu, không biết Quý Miên Miên đã tỉnh từ khi nào, mở to đôi mắt tối như mực, ngơ ngác nhìn cậu cười ngây ngô: “Diệp Thiều Quang, cuối cùng anh cũng vè rồi… Em còn tưởng anh muốn trốn em cả đời…”
“Tôi không phải… Ai nha, giờ mà tranh cãi cùng một người thần trí không tỉnh táo đúng là dở hơi. Cô đang bị bệnh, phải mau tới bệnh viện, cô chờ tôi, tôi đi thay quần áo.”
Lãnh Nhiên nói xong, muốn thoát khỏi tay Quý Miên Miên để ra ngoài, nhưng cậu không ngờ Quý Miên Miên rất khỏe, cậu có gỡ tay cô thế nào cũng không gỡ ra được.
Đột nhiên Quý Miên Miên dùng sức kéo Lãnh Nhiên một cái.
Cậu đứng không vững, ngã sấp xuống, đầu vừa vặn ghé vào vai Quý Miên Miên.
Quý Miên Miên nỉ non: “Thiều Quang… Thiều Quang, sau này em sẽ không bắt nạt anh, anh đừng đi, đừng bỏ lại em… Em nhất định sẽ yêu thương anh mà…”
Lãnh Nhiên sửng sốt, cậu cả giác mặt mình cũng bị Quý Miên Miên làm cho nóng lên.
Cậu nói: “Này… Cô… nhận nhầm rồi… Tôi không phải bạn trai cô…”
Trong miệng Quý Miên Miên vẫn thì thào như tự nói, khí lực trên tay cũng dần buông lỏng. Lãnh Nhiên vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài, ngây ngốc giữa nhà một hồi mới nhớ tới mình cần phải làm gì, đi bệnh viện thôi.
Suy nghĩ một chút, Lãnh Nhiên gọi điện cho Yến Thanh
Ti trước.
Yến Thanh Ti vừa nghe Lãnh Nhiên nói Quý Miên Miên bị ốm thì lập tức căn dặn: “Em cứ đưa con bé tới bệnh viện đi, chị sẽ tới ngay.”
Lãnh Nhiên vừa định nói chuyện thì chuông cửa đột nhiên kêu vang, cậu vội vàng đi mở cửa.
Cửa vừa hé thì đã bị người bên ngoài dùng sức đẩy ra.
Cậu còn chưa kịp phản ứng thì người bên ngoài đã xộc vào.
Lãnh Nhiên kêu lên: “Này… anh là ai, sao anh lại tự tiện đi vào thế hả?”
Người nọ mặc đồ màu đen, áo gió màu đen. Anh ta đội mũ, mang khẩu trang, sau khi xông vào thì tiến thẳng tới phòng Quý Miên Miên đang ngủ, ôm lấy Quý Miên Miên, sau đó bước nhanh ra ngoài: “Cậu mau lái xe, đưa cô ấy tới bệnh viện.”
Lãnh Nhiên sửng sốt. “Anh… biết cô ấy?”
“Biết.”
“Được, vậy đi thôi… mau đi thôi…”
Lãnh Nhiên nói xong bèn chạy đi lấy áo khoác, mũ, kính mắt và ví tiền.
“Chị Thanh Ti, em cúp máy đã, cô ấy chỉ bị sốt, chắc không sao đâu, chị đừng lo lắng. Tới bệnh viện rồi em sẽ gọi điện cho chị.
Lãnh Nhiên nói xong bèn cúp máy và chạy ra ngoài.
“Này, anh là ai?”
Người kia không nói gì, Lãnh Nhiên muốn nhìn xem anh ta là ai nhưng ngay cả kính mắt cũng thấy không rõ chứ đừng nói là mặt.
Đến bệnh viện, y tá kẹp nhiệt độ thì thấy đã lên tới 39 độ, vội vàng tiêm một mũi hạ sốt.
Bệnh tình của Quý Miên Miên không nặng, chỉ là hôm qua nhiễm chút lạnh nên giờ bị cảm.
Lãnh Nhiên ở bệnh viện cũng rất cẩn trọng, chỉ sợ bị người khác phát hiện ra.
Một lát sau, Quý Miên Miên dường như sắp tỉnh lại, người kia vẫn đứng ở bên giường bệnh chợt nói: “Tôi đi trước, chăm sóc cô ấy cho tốt.”