Nhạc phu nhân ngồi bên giường, hỏi Quý Miên Miên cảm thấy thế nào, còn đau ở đâu không?
Yến Thanh Ti đi ra một chỗ gọi điện cho Nhạc Thính Phong, bảo anh nghĩ biện pháp đuổi đám phóng viên săn tin ngoài cửa đi.
Dù xung quanh Yến Thanh Ti có người của Hạ An Lan, nhưng đối với đám phóng viên này, bọn họ cũng không có cách nào xử lý, “chó săn” thì cũng chỉ là người thường thôi.
Yến Thanh Ti có ý định để Quý Miên Miên mặc đồ của mình rời đi, nhưng bây giờ cơn sốt còn chưa dứt, con bé không thể ra viện ngay được. Cô muốn đưa Lãnh Nhiên về trước, tên nhóc này cũng rất vô tội.
Có lòng tốt đưa hàng xóm đi chữa bệnh, kết quả… Bị người ta nói thành bạo hành gia đình, còn đánh người ta sảy thai, trí tưởng tượng của đám người kia thật đáng sợ.
Yến Thanh Ti đứng ở ngoài cửa gọi điện cho Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong bắt máy ngay lập tức, cô hỏi trước: “Ông xã, đang làm gì thế?”
“Kiếm tiền, nuôi vợ.”
Yến Thanh Ti mỉm cười: “Em đang ở bệnh viện… A, anh đừng vội, không phải em xảy ra chuyện, em tới thăm Miên Miên. Con bé bị sốt đang nằm ở đây, nhưng không biết tên khốn nào lại truyền tin tức ra, nói…”
Cô kể lại sự tình cho Nhạc Thính Phong nghe, cuối cùng chốt lại: “Chuyện là như thế, anh có cách nào đuổi đám chó săn đó đi khỏi đây được không?”
“Sao em không sớm nói cho anh biết? Những chuyện này em cứ giao cho anh là được rồi, đừng có ra ngoài chạy loạn nữa, chờ anh về rồi xem anh thu thập em thế nào?”
Nhạc Thính Phong vừa nghe Yến Thanh Ti nói đang ở bệnh viện thì lòng rối bời, vội vàng cầm áo khoác và chìa khóa xe đi ra ngoài.
Xung quanh họ giờ không biết có bao nhiêu kẻ săn tin, nếu bị kẻ nào đó cắn cho một ngụm thì cũng khó lòng mà phòng bị.
Nhạc Thính Phong vừa nghe đến đó thì trong lòng hoảng sợ.
Ra tới cửa, anh nói với Giang Lai: “Một đám chó
săn đang chực ở ngoài cửa bệnh viện, nghĩ cách đuổi bọn họ đi, biện pháp nào cũng được.”
Giang Lai gật đầu: “Vâng!”
Nhạc Thính Phong: “Làm ngay cho tôi.”
“Cam đoan 20 phút sau sẽ thu phục hết bọn họ.”
Cúp máy, Yến Thanh Ti định quay về phòng bệnh thì đột nhiên có một người đi ngang qua. Cô vốn không để ý, nhưng người kia bỗng nhiên xoay người nhìn cô một cái.
Hắn mang khẩu trang, ánh mắt của hắn làm Yến Thanh Ti nghĩ tới một người.
Cô hoảng sợ, theo bản năng nhấc chân đuổi theo, nhưng người phía trước càng đi nhanh hơn, thông qua cầu thang bộ đi lên lầu.
Yến Thanh Ti cũng đuổi theo, nhưng đi được mấy chục bậc thì lập tức dừng lại, không đúng… Không được, cho dù người đó có vấn đề thì cô không thể bám theo được, giờ cô cũng không chỉ có một mình nữa.
Vì thế Yến Thanh Ti xoay người trở về, nhưng vừa quay người lại thì phát hiện ngay sau lưng mình có một người nữa, cô sợ tới mức trong lòng lộp bộp.
Người đó vội chạy đến: “Tiểu thư, thật xin lỗi, đã dọa đến cô, cô, tôi… tôi không cố ý.”
Yến Thanh Ti kinh ngạc, người này sao thế?
Người đó còn nói: “Tôi chỉ, muốn… gọi cô… quay lại…”
Người kia nói xong ba câu mà trán đã đầy mồ hôi, rõ ràng là cũng rất sợ hãi.
Yến Thanh Ti vỗ vỗ ngực: “Không sao… không sao… Anh từ từ nói… Sao cứ nói lắp bắp mãi thế hả?”
Người nọ trả lời: “Bị nói lắp.”
Yến Thanh Ti không cười, cười trước khuyết điểm của một người không phải là khích lệ họ mà chính là để lại vết sẹo trong lòng họ.
Cô nói: “Vậy anh cứ làm tốt việc của mình đi.”
Người nó lộ ra chút tươi cười ngượng ngùng, trung thực, nói: “Tiểu thư, mời cô.”
Yến Thanh Ti cười nói: “Ừ, cảm ơn anh, vất vả rồi!”