Anh ta lắc đầu, đi bên cạnh bảo vệ Yến Thanh Ti trở về.
Một lát sau, lại có một người tới, Yến Thanh Ti thấy họ đứng ở ngoài cửa thì đi ra.
Người tới thấp giọng nói: “Tiểu thư, may mà cô không đi lên nữa, ở trên bậc thang có hắt dầu…”
Yến Thanh Ti thở dài một tiếng: “May là có các anh, nếu không thì tôi không biết mình đã chết bao nhiêu lần rồi.”
“Chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ cô an toàn.”
“Các anh cũng phải tự bảo vệ mình.”
“Cảm ơn tiểu thư đã quan tâm.”
…
Cũng không biết Giang Lai dùng chiêu trò gì mà sau khi đám phóng viên nhận được điện thoại thì lại lục tục rời đi.
Yến Thanh Ti bảo Lãnh Nhiên mau về trước, để tránh còn có phóng viên lảng vảng bên ngoài, Yến Thanh Ti tìm Lí Nam Kha, nhờ cô ấy đưa Lãnh Nhiên ra.
Lí Nam Kha cũng là một người rất giỏi, trực tiếp đưa Lãnh Nhiên lên xe cứu thương ra ngoài.
Yến Thanh Ti thầm nghĩ, sớm biết thế này thì đã tìm cô ấy rồi.
Nhạc Thính Phong nhanh chóng tới, đưa Yến Thanh Ti và Nhạc phu nhân về nhà.
Nhưng Yến Thanh Ti vẫn lo lắng cho Quý Miên Miên.
Quý Miên Miên vội nói: “Chị, chị và ông chủ cứ yên tâm mà về đi, thân thể em rất tốt, chờ truyền xong chai nước này thì em cũng khỏi hẳn rồi.”
Lí Nam Kha ở bên cạnh cũng cam đoan là sẽ coi Quý Miên Miên như bạn bè, ở bệnh viện là địa bàn của cô ấy, bảo hai người không cần lo lắng.
“Ở trong bệnh viện này tốt xấu gì tôi cũng là người có tiếng nói, mọi người đừng có lo lắng quá. Quý Miên Miên bị bệnh phải vào viện thì nên sớm báo cho tôi, có phải mọi người không coi tôi là bạn đúng không?”
“Vậy… Miên Miên đành phiền tới cô.”
Lí Nam Kha nói: “Yên tâm, cô ấy có ở đây một tháng cũng không vấn đề gì.”
Vì thế, ba người ra về, bệnh viện này thực sự không yên ổn.
Nhạc Thính Phong và Nhạc phu nhân đi ở hai bên Yến Thanh Ti, che chở cho cô
ra ngoài.
Nhưng không ngờ, bọn họ vừa ra ngoài bãi cổ, đột nhiên có một đám phóng viên lao tới, chỉ nghe thấy có người kêu: “Anh ta… Anh ta chính là Lãnh Nhiên… Anh ta đưa bạn gái ra ngoài rồi…”
Nhạc Thính Phong chửi thầm một câu, Giang Lai làm việc thế nào vậy, đã nói là phải dọn sạch sẽ, những người này từ đâu chui ra vậy?
Anh và Nhạc phu nhân vội vàng để Yến Thanh Ti đứng giữa.
Mà Yến Thanh Ti theo bản năng bảo vệ bụng mình.
Những người đó xông lên, chĩa máy thu âm về phía Nhạc Thính Phong, liều mạng tiến tới gần anh.
“Lãnh Nhiên, đây là bạn gái của anh sao?”
“Lãnh Nhiên, anh đánh bạn gái tới sảy thai, giờ cô ấy còn đang yếu như thế mà đã đưa cô ấy ra khỏi bệnh viện. Làm đàn ông, anh làm thế không thấy thẹn với lương tâm sao?”
“Lãnh Nhiên, anh không nghĩ rằng phóng viên sẽ có tin tức nhanh như thế đúng không… Lãnh Nhiên…”
Nhạc Thính Phong giật khẩu trang trên mặt ra, chửi: “Đều nhìn rõ ràng cho ông đây, Lãnh cái mẹ nhà các anh, nhìn cho rõ xem ông đây là ai?”
Nhạc Thính Phong gầm lên làm cho đám phóng viên ngây người, người này không phải… người nổi tiếng khắp mặt báo suốt hai ngày nay… Tổng tài của Nhạc Thị sao?
Nhạc Thính Phong chỉ vào bọn họ, nói: “Vợ tôi đang mang thai, tôi và mẹ tôi đưa cô ấy tới bệnh viện kiểm tra, các người như chó điên xông lên đây là có ý gì? Nếu cô ấy bị các người làm cho khó chịu, các người đừng có nghĩ được sống yên ổn với tôi.”
Đám phóng viên lập tức lui về sau. Yến Thanh Ti thở phào một hơn, may mắn là cô không để Lãnh Nhiên tự mình đi ra.
Yến Thanh Ti nghe thấy ở sau lưng có một thanh âm vang lên: “Chị gái thân yêu, em đã về rồi đây.”