"Đương nhiên rồi, thân ái, cô là bạn tốt nhất của tôi.” Thanh âm hắn rất vui mừng, cực kỳ chắc chắn, như thể việc bọn họ là bạn tốt là chuyện quá đương nhiên.
Yến Thanh Ti không nói gì, cô nhìn những đường vân trong lòng bàn tay mình, trong lòng có tư vị không nói nên lời.
Cô chỉ hy vọng là mình nghĩ nhầm mà thôi.
Cô im lặng rất lâu, người ở đầu bên kia gọi: “Thân ái, Monica… Sao thế?”
Yến Thanh Ti lấy lại tinh thần: “Không có gì, chỉ là đang nhớ lại những ngày ở nước ngoài… Cũng đang… nhớ anh nữa.”
“Tôi cũng thế, tôi rất nhớ cô. Từ sau khi cô vể nước, tôi liền cảm thấy cuộc sống chẳng còn hy vọng gì cả. Monica, thân ái, khi nào cô quay lại nước M?”
Yến Thanh Ti nhìn bàn trang điểm, nhìn ảnh chụp của cô và Nhạc Thính Phong, khóe môi cong lên, cô nói: “Không biết, hiện giờ tôi… đã kết hôn rồi. Anh biết đấy, tôi đã có gia đình rồi.”
“Được rồi… Giờ tôi từ toàn bộ cuộc sống của cô trở thành một phần bé nhỏ, ngẫm lại… vẫn thấy rất mất mát, rất đau lòng.”
Thanh âm của hắn vẫn y như trước đây…
Yến Thanh Ti nói: “Hy vọng… chúng ta vẫn là bạn tốt, có thể không?”
“Đương nhiên rồi!”
“Vậy… Hẹn gặp lại…”
“Hẹn gặp lại, thân ái.”
Buông di động ra, Yến Thanh Ti thở dài một hơi.
Có lẽ… cô đã nghĩ nhiều rồi.
…
Trời vừa tối, Nhạc Thính Phong về tới nhà, thấy Yến Thanh Ti đang nói chuyện điện thoại với chị Mạch.
Hai ngày gần đây, cô đã quên hoàn toàn chuyện phim Lãnh Hương mới được chiếu, cả đoàn làm phim đều đang ra sức tuyên truyền, chỉ có Yến Thanh Ti là quên mất tiêu. Cũng may có chị Mạch dùng thân phận của cô để đăng tin hai lần.
Bằng không, hiện tại sẽ lại có tin Yến Thanh Ti và đoàn Lãnh Hương bất hòa.
Nhưng Yến Thanh Ti cũng xác thực có chút bất hòa với họ, nhưng vì đạo diễn biết Yến Thanh Ti có hậu trường
cứng rắn nên không dám trêu chọc, sau đó cũng không làm phiền tới cô.
Đề tài của Lãnh Hương rất kén người xem, vai diễn của Yến Thanh Ti cũng không có nhiều đất diễn, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới kỹ năng diễn xuất của cô. Nhất là sau khi ra rạp, danh tiếng phim càng lúc càng tăng, trên weibo có rất nhiều người khen bộ phim này.
Chị Mạch nhắc Yến Thanh Ti nên thường xuyên truyên truyền trên weibo, dù sao cô cũng là nữ diễn viên chính, nếu phim hay thì sẽ có doanh số bán tốt, cô phải nắm bắt cơ hội này. Về phần xích mích với đạo diễn thì không cần phải để ý tới.
Yến Thanh Ti biết: “Vâng, em biết rồi, em sẽ ngày ngày tuyên truyền. Hai ngày vừa rồi có chút chuyện nên em quên mất thôi.”
“Tiểu tổ tông của tôi ơi, chị đã nhắc em bao nhiêu lần rồi, chuyện này không thể quên được đâu.”
Yến Thanh Ti nhịn không được cười nói: “Em nhớ rồi, chút nữa sẽ soạn tin, chị cứ yên tâm…”
Cô thấy Nhạc Thính Phong tiến vào bèn nói: “Chồng em về rồi, em cúp máy đây.”
“Này này, một câu cuối thôi, mấy ngày tới có một lễ mừng công, em có muốn đi hay không?”
Vừa hỏi xong, chị Mạch lại nói: “Quên đi, hiện tại em dưỡng thai vẫn là quan trọng nhất, đừng đi thì hơn. Chị sẽ tìm cách từ chối, cứ nghỉ ngơi cho tốt, ăn nhiều vào, nhưng đừng ăn nhiều quá, phải chú ý tới hình thể.”
Yến Thanh Ti nghe chị Mạch cằn nhằn không ngừng thì không nhịn được cười, chị Mạch quả thực giống y như mẹ cô.
Nhưng cô cảm thấy rất tốt, như thể có thêm một vị trưởng bối vậy.