Chờ cô cúp máy rồi, Nhạc Thính Phong đã đi xuống phòng bếp để chuẩn bị món móng giò hầm cho cô.
Anh hỏi Yến Thanh Ti: “Có thể chờ một chút không?”
Yến Thanh Ti hít hít cái mũi: “Thơm quá…”
Nhạc Thính Phong bốc một miếng lên đưa vào miệng cô: “Nào, nếm thử đi.”
Yến Thanh Ti mở miệng cắn một miếng, sau đó nhắm mắt lại, vẻ mặt hạnh phúc: “Ăn ngon thật…”
Móng giò trơn mềm, không hề ngấy, Yến Thanh Ti cảm thấy đây là đồ ăn ngon nhất mà cô được ăn những ngày gần đây.
Nhạc Thính Phong thấy Yến Thanh Ti rốt cuộc cũng ăn ngon miệng thì trong lòng cũng thấy được an ủi.
Anh vẫn lo lắng cho sức khỏe của Yến Thanh Ti, mỗi lần cô ăn anh đều nghĩ nếu mình có thể giúp cô ăn ngon hơn thì tốt rồi.
Nhạc Thính Phong vươn tay ôm Yến Thanh Ti từ sau lưng: “Ngày mai đi làm về anh lại mua cho em.”
Yến Thanh Ti liếm liếm khóe miệng: “Anh nói xem, em suốt ngày ăn thế này, chờ sinh con xong sẽ béo phì mất thôi.”
“Béo mới tốt, em gầy lắm.”
“Xì, anh nói thì dễ nghe rồi, nếu em béo lên thành eo to thêm mấy phân, anh ôm không sướng tay, lúc đó xem anh còn nói thích em được hay không?”
Nhạc Thính Phong cố ý vuốt cằm, vẻ mặt khó xử: “Chuyện này…”
Yến Thanh Ti không ăn nữa mà chỉ vào anh: “Xem đi, xem đi, em biết là đàn ông các anh chỉ thích người xinh đẹp thôi mà.”
Nhạc phu nhân vừa bê đường phèn tuyết lê đi lên, nghe vậy bèn nói: “Đúng thế, kẻ nào cũng chỉ thích gái trẻ xinh đẹp.”
Nhạc Thính Phong nói: “Mẹ, mẹ có phải gái trẻ nữa đâu, sao bác vẫn thích mẹ? Đêm giao thừa hôm ấy, là ai nhỉ…”
Nhạc Thính Phong sớm đã phát hiện ra áo của Hạ An Lan, mẹ nó, cũng to gan thật.
Nhạc phu nhân mặt đỏ lên: “Mẹ… Tuy mẹ không phải gái trẻ, nhưng mẹ xinh đẹp, con có gặp qua người nào ở tuổi mẹ
mà có thể duy trì được vẻ trẻ trung thế này chưa hả?”
Yến Thanh Ti hừ một tiếng với Nhạc Thính Phong: “Đúng thế, dáng người mẹ rất đẹp, hơn nữa, trong lòng bác, mẹ vĩnh viễn giống một cô gái trẻ.”
Nhạc Thính Phong mở tay ra: “Được rồi, là con lỡ lời…”
Ở nhà, địa vị của anh là thấp nhất, lần lượt từ trên xuống dưới là vợ, mẹ đẻ, con còn chưa ra đời, anh xếp cuối cùng.
Buổi tối, Yến Thanh Ti ôm chân ngồi xem ti vi, là một bộ phim truyền hình đề tài trinh thám, nói về các vụ án giết người man rợ, khẩu vị thực sự rất nặng.
Nhạc Thính Phong đi tắm, đóng cửa lại, anh lấy điện thoại ra, thấy có số của Ngự Trì gọi tới thì trực tiếp gọi lại.
“Alo…”
Ngự Trì nói: “Đã xét nghiệm cái kim tiêm kia rồi.”
Nhạc Thính Phong một tay cầm di động, một tay cởi cúc áo: “Thế nào? Chỉ là kim châm bình thường hay… có vấn đề?”
“Đương nhiên là có vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Trên kim châm bị động tay chân, là độc, nếu anh bị đâm trúng thì trong vòng 10 sẽ không khác gì bị shock ma túy, dù đưa tới bệnh viện thì cũng chỉ khám ra bệnh trạng giống như nhồi máu cơ tim mà thôi.”
Tay Nhạc Thính Phong dừng lại, sau lưng lạnh toát.
Anh cảm thấy mạng mình đúng là lớn, may mắn anh ở bên ngoài luôn có phòng bị, nếu không… đúng là không còn mạng về gặp vợ nữa rồi.
Nhạc Thính Phong hỏi: “Mẹ con nhà kia thế nào?”
“Đã điều tra xong, là người thường, có người đưa cho cô ta một vạn, sau đó đưa châm cho cô ta, bảo con cô ta đâm anh.”
“Được, tôi biết rồi.”
Buông di động, Nhạc Thính Phong nhìn chính mình trong gương, khóe môi nhếch lên, trong ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo làm không khí xung quanh cũng như giảm xuống.